Vân Long Phá Nguyệt
Chương 7 : Thay thế
Ngày đăng: 04:17 19/04/20
Nữ nhân này ngủ ba ngày vẫn chưa tỉnh , tìm đại phu xem qua cũng chỉ
nói khí huyết không đủ , trong lồng ngực tích tụ khí lâu ngày không tiêu tan . Nói cái gì tâm bệnh cần tâm dược , trời ạ , tâm dược , nàng đi
nơi đâu kiếm tâm dược a
Tam tiểu thư bị bệnh , lão gia không nghe cũng không hỏi , giống như
Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của hắn . Mà Đại tiểu thư kia chỉ bị một chút phong hàn , khiến cho toàn phủ khẩn trương nửa ngày , đều là họ
Vân , tại sao bất đồng như vậy , xem tiểu thư đáng thương của nàng nên
sửa tên Vân mệnh khổ a. Nếu không nữ nhi nhà mình cũng một cái mã phu bỏ trốn dễ dàng như vậy, cho người khác giả tiểu thư cũng thập phần dễ
dàng , thật không biết tiểu thư là may mắn hay bi ai
Nàng còn đang suy nghĩ nữ tử này tỉnh nàng phải nói như thế nào , vì
mạng nhỏ chính mình mà suy nghĩ ,phải làm cho nàng biến thành Vân Tâm
Nhược mới được , xem cách ăn mặc của nàng , trên người quần áo rách tung tóe tràn đầy tro bụi , quần áo cũng có vết máu , xem ra là một bé gái
mồ côi
Cho dù không phải bé gái mồ côi cũng là nử tử trong nhà gặp biến cố
lớn nên lưu lạc tha hương , khi giúp nàng thay quần áo , thấy cánh tay
thượng đầy dấu vết kim đâm lớn đập vào mắt mình , không biết ai nhẫn tâm như vậy đối xử với nữ tử không tới 20 tuổi này dùng loại hình pháp như
vậy ,nàng biết ở trong cung phi tử trừng phạt cung nữ hay dùng kim đâm , như vậy liền nhìn không ra miệng vết thương , có thể làm cho người ta
sống không bằng chết
Nhưng là không phải a , nàng kiểm tra qua , nữ tử này chỉ có cánh tay là có thương tích, còn những chỗ khác một chút vết thương cũng không có , làn da thập phần trắng nõn , nhìn đi nhìn lại cũng là một cái thiên
kim tiểu thư nghèo túng đi . Thật sự là nghĩ không ra , chỉ đoán như vậy đều đã làm nàng đau đầu rồi , quên đi , chờ nàng ta tỉnh lại rồi nói
sau
Bất quá , nàng đi ra bên ngoài hỏi thăm , cũng không có nghe nói có
người đánh mất nữ nhi , cho nên thấy được nữ tử này thật sự là bé gái mồ côi cũng không chừng
Tuy rằng Tam tiểu thư nhà nàng không được sủng , nhưng cũng là tiểu
thư , quần áo đẹp đồ ăn ngon tất nhiên cũng có , tuy rằng không có quần
lại vẫn còn sống , linh hồn đang khóc nhưng là vẫn còn sống
Thay nàng đắp chăn cho tốt lại . nhìn thoáng qua nữ tử hô hấp bình
thuận , nàng đứng dậy kiểm tra cửa sổ xem có đóng tốt không , thổi tắt
ngọn nến trên bàn , sau đó ra khỏi phòng , cũng cẩn thận đóng cửa lại .
Sau đó mới tựa vào bên cửa ,cố gắng đứng vững thân thể mình , lệ tuôn
rơi
Ngẫm lại chính mình từ nhỏ cô đơn , nàng là bé gái mồ côi được Tam
tiểu thư cứu , liền bắt đầu cùng Tam tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau ,
Tam tiểu thư đã có hạnh phúc của chính mình , tuy rằng mã phu không có
tiền tài , cũng không quyền thế , nhưng lại đối với Tiểu thư tốt vô cùng , mà tân chủ tử trên giường , nàng đã muốn coi là thân nhân của mình ,
chính là….cô gái mỗi ngày buổi tối lại mơ thấy ác mộng , Khi nào mới có
thể chấm dứt , mỗi buổi tối là nghe tiếng thất thanh thống khổ đến tận
linh hồn . Tàn phá….? không thể chịu nổi ….thậm chí là ..sống không bằng chết . Khi nào mới được giải thoái đây
Nàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ,Lôi ca ca trong miệng nàng là ai , là ca ca của nàng , hay là người yêu của nàng , có phải hay không
đã….
Mà nàng cũng không dám hỏi , cũng hỏi không ra tiếng , sợ nhẹ nhàng
đụng vào sẽ là một mảnh màu đỏ . Tâm không , người vẫn sống , tâm đã
chết , liền sống không bằng chết
Vân phủ yên tĩnh , trăng lên cao , bên trong phủ một mảnh thanh tĩnh , trừ bỏ rải rác vào cái người hầu , cũng chỉ có trên xà hành lang treo
đèn lồng , làm cho đêm tối có thêm một tia ấm ấp
Đêm tĩnh , nguyệt hi , phong đạm
Lạnh lùng mộng , họa thiên nhai