Vẫn Mơ Về Em

Chương 7 : Bị thằng nhóc cưỡng hôn

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Tôi sững sờ.



Quay đầu lại nhìn, giật mình bắt gặp Ninh Hiên. Tim

tôi đập mạnh, tại sao đến đâu cũng gặp phải hắn thế này?



Nhìn cách ăn mặc của hắn tối nay tôi không khỏi trố

mắt ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn đã rất đẹp trai, giờ lại khoác lên người một bộ Âu

phục trang trọng nhưng vẫn rất trẻ trung, nhóc con này xem ra sắp đạt đến đẳng

cấp quốc sắc thiên hương rồi đây. Tôi đứng ngây người vì quá kinh ngạc, chỉ

thấy đôi mắt sáng rực như bóng đèn mấy nghìn ki lô oắt của hắn đang nhìn chằm

chằm vào… sợi dây chuyền đeo trước ngực tôi.



Tôi nhíu mày, gầm gừ mấy tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Nhìn

cái gì chứ? Cậu nhìn đi đâu đấy?”



Ninh Hiên giễu cượt: “Chị nói xem tôi đang nhìn vào

đâu? Cứ cho là tôi muốn nhìn, chị cũng phải có thì tôi mới nhìn được, chị không

có tôi nhìn đi đâu? Vì thế chỗ tôi đang nhìn không thể nào là chỗ chị không

có!”



Tôi gần như tức phát điên! Ra sức ưỡn ngực về phía

trước, uy phong lẫm liệt chứng minh sự thật. Đương nhiên tôi có chỗ đó, giờ đã

ưỡn rồi thì lại càng có!



Ninh Hiên nhìn qua chỗ khác, hỏi tôi: “Sao chị lại ở

đây?”



Tôi lườm hắn, độp lại: “Cậu đến được mà tôi không đến

được à? Bạn trai tôi đưa đến. Còn cậu, sao cậu cũng đến đây? Đến làm gì?”



Ninh Hiên thờ ơ buông hai tiếng: “Ăn chực.”



Quả nhiên là đồ khéo giả vờ. Đến đây để ăn chực? Sao

không đến Quốc yến ở Thiên An Môn mà ăn chực? Thật là không biết lai lịch hắn

ra sao mà khẩu khí lớn như vậy!



Nói nhát gừng được mấy câu, cuối cùng Ninh Hiên dường

như không chịu nổi, hỏi thẳng tôi: “Vẫn là anh người yêu lần trước à?”



Tôi hơi lúng túng, gật đầu nói: “Ừ… chứ làm sao thay

người yêu nhanh thế được…”



Hắn hừ một tiếng, hỏi: “Bạn trai chị sắp phá sản

chưa?”



Tôi nổi giận đùng đùng: “Cậu nghe ai nói bậy vậy? Ai

bảo cậu anh ấy phá sản?”



Ninh Hiên thấy tôi sửng cồ, dường như có ý định vỗ về

tâm trạng kích động của tôi, nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói thêm câu nào đã bị

tôi chặn họng.



Tôi tiếp tục bắn tới tấp: “Phá sản thì tốt quá! Tôi

cũng đang mong anh ta phá sản đây! Mong anh ta mất sạch sành sanh, tốt nhất chỉ
thấy cậu khổ tâm thì ít mà phấn khởi còn nhiều hơn đấy! Có phải cậu… cũng có

cảm tình với thằng nhóc đó không?”



Tôi… tôi có cảm tình với Ninh Hiên?! Cảm tình với một

thằng nhóc ít tuổi hơn tôi?



Tôi lập tức chối bay: “Vớ vẩn! Nó chỉ là một thằng

nhóc chưa đủ tuổi làm người lớn, sao tớ có thể thích nó được!” Tiêu Tiêu băn

khoăn hỏi: “Tô Nhã, rốt cuộc cậu gọi cho tớ nhằm bày tỏ tâm tư tình cảm nào

đây?” Tôi ngẩn người, cũng không biết mình định gọi cho nó tâm sự nỗi lòng gì

nữa.



Chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi vô cùng kinh ngạc, rối

bời, và có đôi chút khó xử. Nhưng nhiều hơn cả, dường như lại là một cảm giác

phấn khích âm ỉ trong lòng.



Thật không ngờ một thằng nhóc khôi ngô tuấn tú như vậy

lại chủ động hôn tôi. Điều này quả thực đã thỏa mãn thói ưa hư vinh của tôi,

làm trái tim mơ mộng của tôi len lén nhen nhóm cảm giác lâng lâng vui sướng.



Đầu dây bên kia, Tiêu Tiêu ngừng cười, nghiêm túc nói:

“Tô Nhã, biết mình vẫn còn hấp dẫn là được rồi, đứng đùa với lửa, cậu nhóc đó

học trường nào cậu còn chẳng biết nữa là! Tình cảm là thứ không thể bông đùa,

đừng bốc đồng nghe theo cảm giác. Giờ mới là bắt đầu, đừng lún sâu quá! Tớ chỉ

có thể nói vậy thôi, phần còn lại tự cậu ngẫm nghĩ đi!”



Nói chuyện với Tiêu Tiêu xong, tôi mang nỗi ưu tư ra

cửa sổ ngồi ngẫm nghĩ. Tôi mới phát hiện ra người yêu mình bắt cá hai tay, sau

đó lại bị một thằng nhóc choai choai hôn. Sao mọi thứ cứ rối tinh rối mù lên

thế này!



Hết đau lòng chuyện Trác Hạo chơi bời bên ngoài, nghĩ

đến chuyện bị Ninh Hiên “cưỡng hôn”, tôi thấy có một cảm giác kỳ lạ đang dần

nhen nhóm trong lòng, muốn nén lại mà không sao nén nổi.



Đúng, những gì vừa xảy ra quả thực hơi bất thường.

Nhưng, khi đôi môi Ninh Hiên áp chặt lên môi tôi, tại sao tim tôi lại loạn nhịp

đến vậy? Nụ hôn ngoài ý muốn của hắn làm trái tim tôi đập mạnh hơn bất kỳ nụ

hôn nào giữa tôi và Trác Hạo, một cảm giác rung động, tươi mới.



Lẽ nào do hai cốc bia đã uống?



Càng nghĩ càng rối, tôi lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt

bỏ hình ảnh Trác Hạo phụ tình, và cả khuôn mặt đẹp trai của Ninh Hiên cùng nụ

hôn nóng bỏng hắn đặt lên môi tôi ra khỏi đầu.



Trước mắt, vấn đề với Trác Hạo còn chưa giải quyết

xong, tốt nhất tôi không nên chuốc lấy chuyện ong bướm ly kỳ chết người vào lúc

này.



Còn về Ninh Hiên và nụ hôn của hắn, hãy cứ coi như

chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi uống rượu vậy.