Vẫn Mơ Về Em

Chương 72 : Cố chấp là một loại bệnh

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Về đến nhà, tôi không kể cho Ninh Hiên biết chuyện

Nghiêm Hân hẹn gặp riêng tôi. Tôi thấy không cần thiết, Nghiêm Hân giống như

một diễn viên hài đang tự biên tự diễn một vở kịch hoang đường, tôi mà coi vở

kịch hoang đường này là thật thì chẳng khác nào đi sỉ nhục trí tuệ mình.



Tôi tin tưởng vào tình cảm Ninh Hiên dành cho mình.

Nhất là trong lúc ăn tối, khi tôi vô tình đề cập tới tin đồn trên mặt báo sáng

nay, bộ mặt chán ghét của Ninh Hiên làm tôi thầm khoan khoái hẳn.



Dù gì hắn và tôi đã phải trải qua tám năm trời kháng

chiến gian nan mới có thể đến được với nhau. tôi tuyệt đối tin rằng tình cảm

của chúng tôi còn bền chặt hơn cả sắt đá.



Thế nhưng lòng tin sắt đá của tôi chỉ đứng vững được

trong một tuần ngắn ngủi. Sau một tuần ấy, trên một tờ báo lá cải lại xuất hiện

một bài báo dài dằng dặc về vụ tai tiếng tình cảm giữa ông xã tôi với cô gái cố

chấp tên là Nghiêm Hân đó.



Trên trang bìa của tạp chí là hình ảnh Ninh Hiên bị cô

Nghiêm Hân kia mê mẩn nhìn say đắm, nhưng bản thân hắn cũng đang hớn hở, cười

tươi sung sướng.



Hắn cũng đang hớn hở, cười tươi sung sướng!



Tôi như bị sét đánh trúng đầu khi nhìn thấy hai người

họ như vậy. Không thể bình thản được nữa, tôi phải gọi điện ngay cho Ninh Hiên,

nhưng dù gọi vào số di động của hắn hay của công ty đều chỉ nhận được tiếng trả

lời tự động: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại

sau.”, hoặc “Số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được.…”



Tôi đoán hẳn điện thoại công ty hắn đang bị bọn phóng

viên báo lá cải khủng bố rồi. Còn di động của hắn chắc cũng vì bị quấy rầy

nhiều quá mà tắt máy nốt.



Tôi nghĩ ngợi, cảm thấy nếu không lập tức hỏi cho rõ

ràng thì không thể nào trút được cục đá băn khoăn to tướng đang đè nặng trong

đầu, thế nên không suy nghĩ nhiều liền gọi vào số máy cá nhân của Ninh Hiên.

Tôi và hắn đã giao hẹn từ trước, chỉ trong trường hợp có tin xấu phải thông báo

ngay lập tức thì mới gọi đến số này. Sau khi kết hôn, hắn đã nói hy vọng cả đời

này không nhận được điện thoại của tôi ở đường dây này.



Điện thoại tút tút mấy tiếng, hắn nhấc máy. Nghe được

tiếng hắn, bỗng nhiên tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi thao thao bất

tuyện một hồi những chuyện linh tinh chẳng đâu vào đâu, vòng vo tam quốc toàn

những chuyện bát nháo mãi mà không sao nhắc được một tiếng đến chuyện chính.



Tôi không nói gì nữa. Hắn nói. Nghe giọng hắn vô cùng

nặng nề, từng câu từng chữ vọng đến như gõ lên trái tim tôi, làm tôi nhức nhối,

hắn nói: “Tô Nhã, chỉ vì thế mà em phải gọi vào số này sao?”



Tôi không có gì để nói. Hai người nhanh chóng cúp máy.
Tôi thở phào. Không hiểu vì sao, chỉ mấy tiếng phân

trần gọn lỏn của hắn mà tôi nghe xong lại thấy yên tâm kỳ lạ.



Khi tôi dần yên tâm lại thì hắn lại hỏi: “Em phiền

muộn vì chuyện này hay còn chuyện khác nữa?”



Câu hỏi của hắn làm tôi choáng váng đầu óc, cảm giác

rất khó tả.



Hắn không nói gì nữa, đưa điện thoại cho tôi, đi vào

phòng tắm.



Sau một hồi ngẩn ngơ, tôi mở nhật ký cuộc gọi ra xem.

Thì ra Lâm Phong vừa gọi đến.



Tôi gọi lại cho nó hỏi xem có chuyện gì.



Thằng nhóc nói với tôi: “Không có gì, chỉ là tự nhiên

rất muốn nghe tiếng cô, muốn nói chuyện với cô thôi.”



Nghe những câu tán tỉnh trắng trợn này của nó, đầu óc

tôi tối sầm đi.



Tôi khổ sở chưa nghĩ ra sẽ ứng phó với nó thế nào, ở

đầu bên kia Lâm Phong lại giội một quả bom nữa vào tai tôi: “Tô Nhã, em đã

khiêu chiến với anh ta. Anh ta phụ bạc cô nhưng em sẽ không bao giờ làm vậy! Em

sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu! Em chỉ thua anh ta ở chỗ được gặp cô muộn hơn mà

thôi.



Nó dám đổi cách xưng hô, không gọi tôi là cô giáo nữa,

mà gọi là Tô Nhã!



Tôi bàng hoàng, không biết nên nói gì, may sao Lâm

Phong đã cúp máy.



Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Ninh Hiên vừa rồi lại kỳ

quặc như vậy. Tôi tự thấy mình cần phải giải thích.



Vừa ngoảnh đầu lại, đã thấy Ninh Hiên không hiểu đã

tắm xong từ lúc nào, đang đứng dựa trước cửa nhà tắm nhìn tôi, ánh mắt trầm

tĩnh mang chút vẻ gian tà.



Tôi lúng túng, vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ

nhiều, nó chỉ là một học sinh của em thôi!”



Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó, mãi lúc

sau mới nói ra một câu: “Năm xưa anh cũng là học sinh của em!”



Tôi nghe xong, toàn thân đờ đẫn!