Văn Phòng Tình Dục Thiên Sư

Chương 22 : Đều cút ra ngoài hết cho tôi

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Edit: Kyler



Beta: Su



Hai người đàn ông tuy rằng không tính là hài hòa ở chung, nhưng cũng tạm thời đạt thành nhận thức chung.



Đứng dậy tính toán đi rửa sạch thân thể Giang Tiểu Âm, Tô Nghi Tu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, cậu nhìn xuống Khúc Cẩn rồi phi thường nghiêm túc hỏi: "Anh và Tiểu Âm làm tình, có thể tạo thành ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của chị ấy hay không? Nếu có, tôi tình nguyện cho chị ấy biết mấy thứ kia."



"Sẽ không."



"Giang Tiểu Âm là người có mệnh cách thuần âm, chút âm khí này đối với cô ấy mà nói thì không tạo thành bất luận thương tổn gì." Đúng là bởi vì biết điểm này, Khúc Cẩn mới có thể quấn lấy Giang Tiểu Âm làm tình: "Điểm này, dùng mắt thường cậu cũng nhìn ra được."



Tô Nghi Tu gật gật đầu, tuy rằng Giang Tiểu Âm thoạt nhìn một chút vấn đề cũng đều không có, nhưng cậu vẫn muốn đi tìm Dư Lạc hỏi một chút.



——————



Giang Tiểu Âm trước nay đều không phải người tham ngủ.



Chẳng qua hôm nay, cô tổng cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc thật dài thật dài. Đồng hồ báo thức không có vang, chờ lúc cô mở to mắt, mặt trời đã chiếu rọi bức màn đến dị thường sáng ngời, ánh sang kia tuyệt đối không thể là 6 giờ sáng.



"Sớm a, chị Tiểu Âm."



Giang Tiểu Âm nằm thẳng, cổ có chút cứng đờ mà ngoẹo về bên trái, rõ ràng nhìn thấy thân mình Tô Nghi Tu đang nghiêng người nằm ở trong ổ chăn tươi cười sáng lạn với cô.



Tươi cười có thể so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, gương mặt Giang Tiểu Âm cũng trở nên đỏ bừng.



"Nghi.. Nghi Tu...... Sớm a......"



"Tiểu Âm."



Từ từ, sao bên phải cô lại truyền đến thanh âm của Khúc Cẩn?!



Thân thể Giang Tiểu Âm không chỉ cứng đờ đơn giản như vậy, cô bắt đầu hoài nghi chính mình có phải còn chưa ngủ tỉnh, còn đang nằm mơ gì đó. Nhưng mà đêm qua, trước lúc cô nhắm mắt lại ngủ, xác thật có nghe thấy Tô Nghi Tu đang nói anh Khúc gì đó.



"Nghi Tu, vừa rồi có phải là ảo giác của chị không?" Cô đột nhiên túm chặt cánh tay Tô Nghi Tu, chính là không dám quay đầu lại xác nhận.
[ Đã biết. ]



Trả lời xong, Giang Tiểu Âm mới phát hiện giờ đã là 9 giờ.



Làm sao lại có thời giờ đi phiền hà chuyện này, cô còn nợ mấy trăm vạn đây. Để điện thoại cùng chính mình ngã ở trên giường, Giang Tiểu Âm bụm mặt hít sâu vài lần cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.



"Giang Tiểu Âm, cô rất kiên cường, không gì có thể phá vỡ."



"Không có gì có thể làm khó cô."



"Cùng lắm thì coi như nuôi hai người nam sủng. Lớn lên đẹp, hàng to xài tốt, còn không cần tiền, thật có lời."



"Đúng không?"



Trên xe buýt lung lay, Giang Tiểu Âm thật vất vả thuyết phục bản thân bình tĩnh rồi lại ôm lan can bắt đầu đi vào cõi thần tiên.



Cô không nghĩ ra hai người đàn ông kia rốt cuộc đã đạt thành nhận thức chung gì, cũng như cô không nghĩ ra vì sao Tô Nghi Tu không ngừng nói yêu cô rồi đồng thời lại nói không ngại cô cùng người đàn ông khác làm tình. Cô còn không nghĩ ra lý do tại sao bản thân lại không kháng cự, thậm chí có sự chờ mong không thể hiểu được.



Tất cả mọi thứ có thể ăn ở trong văn phòng cô đều mang theo một ít, hôm nay bận xong lại đi tìm Dư Lạc nhìn xem giúp cô.



Lung lay, Giang Tiểu Âm không ăn sáng có chút khó chịu đột nhiên nhớ tới trong túi mình giống như còn có mấy viên kẹo đường.



Là kẹo sữa cô thích nhất.



Mở túi lấy kẹo ra, Giang Tiểu Âm lập tức mở giấy gói kẹo đường rồi nhét nó vào trong miệng. Mùi hương sữa ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, tâm tình trong chớp mắt vui sướng hơn rất nhiều.



Lại nói tiếp, viên kẹo này là do lúc cô lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ Khúc Cẩn, ba anh - Khúc Bác Diễn đưa cho cô.



Tại sao Khúc Cẩn một chút cũng không giống với ba anh ta nhỉ.



Nho nhã lễ độ, ôn tồn, cười rộ lên thật sự giống ánh dương ấm áp, thấy ánh mắt ông ấy lúc chăm chú nhìn Kỷ Tích ôn nhu đến mức có thể dìm chết người.



"Aizzz ——" Giang Tiểu Âm ngẩng đầu nhìn thành phố ngoài cửa sổ xe không ngừng lui ra sau rồi nhịn không được thở dài một hơi: "Vì sao cuộc sống mỗi ngày của tôi đều lướt qua càng gian nan?"