Vân Tấn Y Hương

Chương 26 : Ly hôn

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Editor: @Bánh Bao Nhân Đậu Phụ



Beta: @Tranh Tử



Cuối năm bận rộn nhưng Du Uyển lại trở về nhà mẹ đẻ làm Tống thị cảm thấy không thể tin được.



" Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tống thị để ý đến sắc mặt tái nhợt của Du Uyển.



Du Uyển nhìn hai đệ đệ bên người, lắc đầu, cho dù mẫu thân có hỏi nàng như thế nào, nàng cũng không trả lời, đợi đến khi trời tối, đệ đệ của nàng đều đã ngủ, Du Uyển mới đi tới phòng của mẫu thân.



" Uyển Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? " Tống thị đợi nữ nhi đến, Tết sắp đến, nữ nhi một mình trở về, con rể cũng không có đến, Tống thị càng nghĩ càng sốt ruột.



Du Uyển ngồi bên cạnh mẫu thân, cúi đầu nói: " Nương, ta cãi nhau với đại thiếu gia. "



Việc ly hôn còn chưa xác định, việc chưa có kết quả, nàng cũng không muốn làm mẫu thân lo lắng, Du Uyển chỉ có thể nói dối. Trên xe trở về nhà nàng đã tìm một lý do thật tốt, nàng nói nàng cùng Lục Quý Hàn ký trộm một bản hợp đồng, đưa cho cửa hàng thời trang cung cấp các bản thiết kế, Lục Tử Khiêm biết được liền không vui, trách cứ nàng không tuân theo lễ nghĩa.



Du Uyển nghĩ, nếu có thể thật sự ly hôn, đây cũng là lý do tốt nhất để giải thích cho mẫu thân nghe, nàng không muốn mẫu thân biết được bí mật của Lục gia, biết được bí mật kia quá nguy hiểm.



Tống thị yên lặng nghe nữ nhi giải thích, lập tức đứng về phía con rể, khuyên nữ nhi: " Lục gia có gia thế lớn như vậy, nào có chuyện Đại thiếu phu nhân làm công cho người khác, con làm việc này không phải làm cho đại thiếu gia mất mặt hay sao? Uyển Uyển nghe nương nói, ngày mai nhanh chóng trở về, nhận sai với đại thiếu gia, sau này đừng làm như vậy nữa, nếu như con thiếu tiền, nương có thể cho con, sính lễ của Lục gia vẫn còn thừa....."



Du Uyển cắt ngang lời mẫu thân, cắn răng nói: " Nương, tiền lương tháng này của ta hơn hai trăm khối. "



Tống thị há to miệng, nữ nhi chỉ vẽ thiết kế thế nhưng lại được nhiều tiền như vậy?



Du Uyển vừa nhìn thấy biểu tình của mẫu thân, liền biết mẫu thân sẽ không phản đối việc nàng thiết kế quần áo để kiếm tiền, nhỏ giọng nói: " Nếu là nương, nương có thể bỏ xuống công việc này được sao? "



Tống thị đương nhiên không bỏ xuống được, đừng nói tiền lương một tháng hai trăm khối, cho dù năm mươi khối nàng cũng không thể bỏ được.



Nhưng mà con rể không thích nữ nhi kiếm tiền, nàng thật đau đầu.



Du Uyển an ủi mẫu thân: " Nương đừng có gấp, ta chờ đại thiếu gia ba ngày, nếu đại thiếu gia chủ động đến đón ta, đồng nghĩa với việc hắn không phản đối việc ta kiếm tiền, nếu trong vòng ba ngày đại thiếu gia không đến, ta sẽ từ bỏ. Một tháng kiếm được hai trăm khối tiền lương, nương cũng rất tiếc nếu ta từ bỏ có phải hay không? "



Tống thị lo lắng nói: " Ta sợ Lục thái thái sẽ bất mãn. "



Du Uyển cúi đầu, kiên trì nói: " Dù sao ta cũng luyến tiếc tiền lương. "



Tống thị kỳ thật cũng luyến tiếc, nếu nàng khuyên nữ nhi không chịu nghe, vậy để từ từ xem thử.




Nhìn đôi mắt hạnh sáng trong, Lục Tử Khiêm thấy được quyết tâm của Du Uyển, cũng thấy được nàng cố gắng che dấu thỏa hiệp, người khác có lẽ không hiểu nhưng hắn cùng nàng giống nhau, đều là người mệnh khổ.



Lục Tử Khiêm không nói điều gì nữa, có một số chuyện không nhất thiết phải nói ra.



Hắn hướng tài xế ở nơi xa vẫy tay.



Tài xế liền trở lại, bắt đầu lái xe.



Du Uyển trở về nhà, Lục Tử Khiêm trở lại Lục gia, rất nhanh đem của hồi môn của Du Uyển đều dọn lên trên xe, đưa về nhà Du Uyển.



Bọn hạ nhân đem từng đồ vật đưa vào hậu viện, Tống thị trợn mắt há mồm.



Đồ vật đều dọn xong, Lục Tử Khiêm mời Tống thị lên nhà chính, ngay sau đó trước mặt Du Uyển, hai huynh đệ Phượng Thời, Phượng Khởi, Lục Tử Khiêm đột nhiên quỳ gối trước mặt Tống thị dập đầu nói: " Bá mẫu, Uyển Uyển không muốn từ bỏ việc làm nhà thiết kế, ta cũng không thể chấp nhận việc Du Uyển kiếm tiền, buổi sáng thương lượng, ta và Du Uyển ly hôn. "



" Cái gì? " Tống thị khiếp sợ mà nhìn hắn.



Du Uyển cũng quỳ xuống bên cạnh Lục Tử Khiêm.



Lục Tử Khiêm ngẩng đầu, hướng Tống thị cười khổ nói: " Bá mẫu, thật ra Uyển Uyển không có sai, hiện tại quan tâm đến việc nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể ra ngoài làm việc, là ta tư tưởng cổ hủ, không thể tiếp thu việc làm của nàng, bá mẫu muốn trách cứ trách cứ ta, đừng trách Du Uyển. "



Tống thị nhìn về con rể lại nhìn về phía nữ nhi, là ai thì nàng cũng không muốn mắng, nàng chỉ là sốt ruột: "Không thể thương lượng lại sao? Rõ ràng luôn tốt như vậy sao bây giờ nói ly hôn liền ly hôn. "



Lục Tử Khiêm đứng dậy, đem Tống thị đỡ lên ghế, rũ mi mắt nói: " Việc này ta đã thông báo cho cha mẹ, hai người đều đã đồng ý, bá mẫu chú ý giữ gìn sức khỏe, Tử Khiêm xin đi trước. "



Nói xong, Lục Tử Khiêm lại hướng Tống thị hành lễ, sau đó liền rời đi.



Tống thị ngơ ngác mà ngồi trên ghế, mắt trông mong nhìn người đã từng là một rể tốt rời đi nơi này.



Hai đứa nhỏ Phượng Thời, Phượng Khởi đều chưa phản ứng lại.



Du Uyển tâm lặng như nước, đầu gối của nàng chậm rãi đi đến trước mắt mẫu thân, cầm đôi tay làm lụng vất vả của mẫu thân.



Tống thị cúi đầu nhìn nữ nhi



Du Uyển ôn nhu cười: " Nương, sau này nữ nhi có thể ở bên người báo hiếu. "