Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 12 : Bỏ trốn

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Y Vân một thân nam trang đứng ở cửa động, bốn phía đều có mây trôi bềnh bồng, sương mù giăng phủ, không khí tươi mát. Cheo leo trên vách đá, tùng bách xanh tươi điểm xuyết từng mảnh.



Thân lê trước cửa động, sừng sững trên vách núi, ương ngạnh sinh trưởng, nhất nhất khai hoa, tản mát ra hương thơm nhẹ dịu.



Đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Y Vân như cũ không chút vui mừng.



Bởi vì khung cảnh hữu tình như thế sao lại xuất hiện thêm một tên ác ma. Từng cánh hoa lê vương đầy trên người hắn. Mà hắn, tuyệt nhiên không để tâm. Đôi mắt hắn vẫn vậy như hàn băng lẳng lặng nhìn Y Vân nhưng lại mang theo đó một chút thưởng thức cùng chiêm ngưỡng, hay do phong cảnh làm say lòng người.



Y Vân hận ý nhìn lại hắn, nàng phải cho hắn biết, cho dù là bị giết, cũng đừng hòng nghĩ nàng sẽ khuất phục.



Vẻ mặt hắn nhìn Y Vân dần nở nụ cười, nhưng không mang đến một tia ấm áp.



Dưới ánh sáng rực rỡ, nụ cười kia làm cho lòng người run sợ, có cảm giác như rơi xuống vực sâu.



“Thật đáng tiếc nha, ngươi đúng là nữ nhân của hắn, nếu không………..”Hắn mở miệng, rồi dừng lại.



Y Vân thầm nghĩ, nếu hắn dám không an phận, có ý đồ với nàng, nàng liền nhảy xuống vực sâu không thấy đáy này.



Dường như nhìn thấy suy nghĩ của Y Vân, hắn nói: “Yên tâm, ta đối với nữ nhân của Long Mạc không có hứng thú.” Hắn nhìn sắc trời, “Đi thôi, có lẽ trong chốc lát ngươi có thể nhìn thấy phu quân tương lai của mình, nếu………..hắn còn quan tâm đến ngươi.”



“Ngươi nói cái gì?” Y Vân kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ hắn hẹn với Long Mạc.



Tên đáng chết này cũng không nói thêm cái gì, ngửa đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên một tay ôm lấy eo Y Vân, nàng kinh hãi, hắn muốn làm gì?



“Đừng nhúc nhích, ngươi muốn chết nha.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói. Lập tức, ôm Y Vân theo vách đá nhảy xuống.



Mũi chân hắn hướng đến một thân cây cổ thụ mọc từ vách núi, từng đàn chim bừng tỉnh, bay vụt lên bầu trời. Liền một bước, họ đã trụ trên một khối quái thạch, hắn thậm chí dừng lại một lúc lâu trên tảng đá này. Đặt mình ở giữa không trung, cảm giác quả thật thích thú, nhưng Y Vân vẫn là sợ hãi, nàng biết hắn cố ý doạ nàng, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn an định lại, kỳ thật trong lòng nàng là sợ hãi thật sự, gắt gao giữ lấy khuỷu tay hắn, không dám động đậy, sợ tên ma đầu này không cẩn thận hoặc là nhất thời tâm huyết dâng trào, đem nàng ném xuống, như thế chả phải tan xương nát thịt sao.



Gió lạnh cứ thế ở bên tai thổi tới, quất vào hai má nàng, không biết đã trải qua bao lâu, họ rốt cục cũng ngừng lại.
“Ta……..ta có việc, ngươi đi trước đi.”



“Sao, chuyện gì?” Hắn nhướng mi, nhìn xuống nàng, trong mắt trước sau như một đầy hàn ý, “Như thế nào muốn chạy trốn?”



“Không phải, ta sao có thể trốn, chính là trốn cũng không thoát khỏi tay ngươi, ta còn tự mình hiểu lấy. Chỉ là………..chỉ là………” Y Vân cố ý đỏ bừng mặt, “Nhân có tam cấp, người có biết hay không.” *ba cấp này là gì chắc mọi người hiểu he. Còn không lại ta nói nhỏ cho nghe ^^*



Hắn sửng sốt, dường như không đoán được Y Vân sẽ nói như vậy: “Được rồi, xét người cũng không dám trốn.”



Y Vân chầm chậm chạy đến cây cối ven đường, xác định tên kia không nhìn thấy nàng, mới từ trên mặt đất cẩn thận hái đoá hoa kia. Chính là không có chỗ giấu, Y Vân liền đem chúng cài lên đầu của nàng, sau đó lại dùng những đoá hoa khác phủ lên, đem Mê tình giấu đi.



Hoa đã có, nhưng mà như thể nào mới có thể dùng trên người tên ác ma này, đây chính là vấn đề khó khăn. Y Vân không tin tên này không biết đây là hoa độc, hắn võ công cao như vậy, không dễ dàng bị người khác lừa gạt, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không tìm ra biện pháp, thôi thì hành sự tuỳ theo hoàn cảnh đi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "



Chần chờ mãi, Y Vân mới từ bụi hoa chậm rãi đi ra.



Tên ác ma kia nhàn nhã ngồi ở ven đường, miệng ngậm lá cây, thấy Y Vân đi ra. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chầm chầm vào vòng hoa trên đầu nàng: “Một nam tử, cài hoa cái gì.”



Y Vân gần như đã quên mình đang mặc nam trang, “Ta thích, ngươi không phải ngay cả việc này cũng quản ta, ác ma.”



“Ngươi gọi ta cái gì?”



“Ta gọi người ác ma đấy, như thế nào, muốn giết ta sao? Ngươi sẽ không, ta biết người còn có thể lợi dụng ta.”



“Ta gọi Quân Lăng Thiên, về sau ngươi kêu ta Lăng Thiên. Nếu không………” Hai mắt hắn nhíu lại, xấu xa nói: “Ngươi tuy rằng không sợ chết, chỉ là ta biết ngươi sợ cái gì, chớ chọc giận ta.” Y Vân bị hù doạ liền vội vàng im lặng.



Nàng biết tên ác ma này chính là nói được làm được.



Quân Lăng Thiên, người kêu ngạo, tên cũng kêu ngạo, ngươi tưởng mình có thể vượt qua ông trời sao