Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 44 : Kinh kiến Long Mạc

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Ban ngày ngủ say, ban đêm hoạt động.



Ngày qua ngày, đêm từng đêm, mỗi ngày cứ thế mà trôi qua.



Bên tai tràn ngập tiếng nhạc huyền cầm, mũi chỉ ngửi thấy hương thơm son phấn, trước mắt dập dìu xiêm áo, cẩm phục lộng lẫy.



Thật sự là hương vị phú quý, ôn nhu.



Người nếu ở nơi này càng lâu, muốn không truỵ lạc cũng khó.



Nam tử ốm yếu Thương Dung, cứ hai ngày lại tới Phồn Hoa Viên thăm Y Vân, không hề đi tìm nữ tử khác, chỉ cần Y Vân.



Hắn luôn dùng thanh âm trầm thấp mềm nhẹ nói chuyện với nàng, luôn cười ôn hoà, vẻ mặt hắn chỉ có một biểu cảm tựa như đã chạm khắc sâu trên khuôn mặt hắn. Hắn ân cần như vậy, Y Vân thật chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi như thế này cũng có thể gặp được một người tốt, thật lòng quan tâm đến nàng, giống như đại ca của nàng.



Y Vân từng trông mong từ trong miệng hắn tìm ra chút tin tức của Long Mạc, nhưng mà hắn luôn tránh né.



Hắn chỉ nói tin tức đã được chuyển cho Long Mạc, nàng không cần phải tiếp tục lo lắng, nhưng đối với những chuyện khác lại im lặng không nói. Chính Y Vân cũng chán nản, hắn đã cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân, nàng còn muốn hỏi thăm tin tức của hắn làm gì, chẳng qua là làm bản thân thêm bi thương mà thôi.



Trong lòng vì sao không thể bỏ đi nỗi nhớ đối với hắn!



Lại một đêm không ngủ, Y Vân vừa diễn xong một khúc, đang ôm tỳ bà hướng căn phòng nhỏ đi đến.



Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện đã nhiều ngày không nhìn thấy Thương Dung, không biết thân thể của hắn có việc gì hay không, không phải là bệnh nặng chứ?



Đột nhiên, có một tiếng nói quen thuộc gầm lên: "Cút! Cút ngay! Để cho ta uống!"



Thanh âm kia xuyên qua cửa sổ một gian nhà, lướt qua tiếng người hỗn tạp cùng tiếng đàn đinh đông, nhẹ nhàng chui vào trong tai Y Vân, ở trong tai nàng khuấy động không ngừng.



Tâm Y Vân bị thanh âm kia tác động, mãnh liệt đập thình thịnh không ngừng, thân mình giống như bị bất động, không thể nhúc nhích.



Là hắn?! Là Long Mạc! Đúng là thanh âm của Long Mạc.



Y Vân chăm chú đứng yên, hy vọng lại nghe được thanh âm của hắn.




Đã thật lâu mà vẫn không tìm thấy tung tích Vân nhi, đêm qua Long Mạc vô cùng tưởng nhớ, kìm chế không được nỗi lòng đau khổ, hắn vốn rất ít khi đến thanh lâu nhưng đêm qua lại lặng lẽ một mình tới đây tìm say.



Uống hết một vò, nỗi nhớ trong lòng lại chậm rãi lan toả, cứ thế mà uống, mãi cho đến khi say không còn tri giác, đêm qua, là lần đầu tiên Long Mạc uống nhiều như vậy. Không biết là bởi vì say một hồi, hay là bởi vì thanh âm của nữ tử kia, tâm tình Long Mạc có chút tốt hơn, hắn còn muốn tiếp tục đi tìm Y Vân.



Thanh âm của nữ tử đêm qua có phần giống với Vân nhi, hắn nhất định phải gặp mặt nàng.



"Gia! Chúng ta có thể vào không?" Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của Đinh Lang.



Long Mạc đáp một tiếng, Đinh Lang cùng Băng Nham đi vào.



"Các ngươi sao lại tới đây? Có chuyện gì sao?" Long Mạc hỏi.



Băng Nham đến bên tai Long Mạc, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng cho mời Vương gia vào cung."



Long Mạc sửng sốt, chẳng lẽ có việc gì gấp?



Xoay người hướng Mặc Vân nói: "Ngươi nói đêm qua còn có một nữ tử chiếu cố ta, gọi là Hoàng Nhan phải không?"



Mặc Vân gật đầu.



Long Mạc nhớ kỹ tên này, hắn còn có thể lại đến.



Sửa sang lại tốt dung mạo, Long Mạc liền cùng Đinh Lang, Băng Nham vội vàng ra ngoài.



Trước mắt đi tới là một nữ tử bạch y, hắn cũng không để ý, hắn làm sao có thể nghĩ tới, đây chính là Y Vân mà hắn cố công tìm kiếm. Một thân cải trang tươi đẹp này, mái tóc đầy châu ngọc, sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trói buộc cúi mình, nữ tử như thế sao là Y Vân của hắn.



Y Vân nhìn thấy Long Mạc mang theo Đinh Lang cùng Băng Nham đi tới, vội vàng cúi đầu, hàng mi rũ xuống.



Nàng nhìn thân ảnh Long Mạc bạch y nhẹ nhàng ở bên người lướt qua, mặc dù vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt lại loé lên ánh sáng kiên định, hắn cuối cùng cũng đã khôi phục lại tinh thần.



Đôi mắt Y Vân gắt gao đuổi theo bóng lưng Long Mạc, mãi cho đến khi bạch y của hắn thoát khỏi Phồn Hoa Viên