Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 48 : Đuổi theo

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Khi Long Mạc tiến vào Phồn Hoa Viên thì Hồng Điệp còn ở trên vũ đài duy trì tư thế tuyệt mỹ kia.



Nhưng, khách nhân phía dưới cũng không còn tiếp tục im lặng, có người đã mất kiên nhẫn, đang xì xào bàn tán.



“Vì sao còn không múa? Chẳng lẽ Hồ Điệp bị gãy cánh?”



“Đúng nha! Sao lại thế này? Chẳng lẽ đang ngủ?”



“Nói bậy, đây nhất định là điệu múa mới của Hồng Điệp, chúng ta hãy kiên nhẫn chút đi!”



Dương ma ma nhìn thấy Long Mạc vào, vội vàng tươi cười tiếp đón, nàng nhận ra đây đúng là vị công tử cao quý ngày ấy ở Phồn Hoa Viên say đến mê man bất tỉnh. “Vị công tử này, không biết ngài muốn tìm vị cô nương nào?” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "



Long Mạc khoanh tay đứng, đôi mắt lạnh lùng khẽ lướt qua Dương ma ma, hờ hững nói: “Hoàng Nhan!”



Sáng sớm ngày ấy, phụ hoàng có việc gấp cần gặp hắn, thật đáng tiếc không gặp được cô nương có thanh âm giống với Y Vân. Hôm nay, hắn đặc biệt là tới gặp Hoàng Nhan.



Dương ma ma mỉm cười nói: “Hoàng Nhan cô nương đang đi nhạc kèm cho Hồng Điệp, nhưng mà, Hoàng Nhan cô nương không phải là người tiếp khách, nàng chỉ ở đây diễn tấu nhạc khúc! Công tử không bằng tìm vị cô nương khác đi.”



Long Mạc có chút kinh ngạc, cô nương thanh lâu mà không tiếp khách? Nhưng, vì sao ngày ấy lại chiếu cố hắn một đêm say rượu? Thanh âm của nàng giống Y Vân như vậy, chẳng lẽ? Nàng thật là Y Vân?



“Ta nhất định muốn gặp nàng!” Long Mạc kiên định nói, trong lòng có chút hy vọng.



Ánh mắt Long Mạc trong trẻo như lạnh lùng nhìn, Dương ma ma không kìm hãm được mà sợ hãi, vị chủ tử ở lầu ba đã phân phó, trừ hắn ra, Hoàng Nhan không thể tiếp khách nhân nào khác. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "



Dương ma ma do dự không biết làm thế nào đáp lời, bên kia khách nhân có người không kiên nhẫn hô to: “Hồng Điệp, vì sao còn không vũ?”



Hồ Điệp dường như ngủ say, bỗng nhiên giật mình hoảng sợ, Hồng Điệp nhẹ nhàng cử động, sau đó hai tay liền bắt đầu từ từ múa, động tác rất nhẹ rất chậm, dường như sợ đáng thức giấc ngủ của người.



Điệu múa chậm rãi tiếp diễn, nhưng, kỳ lạ thay, không có nhạc kèm.



“Người đi nhạc kèm đâu?” Có người sinh ra nghi vấn, có người đến sau bình phong nhìn.



Sau tấm bình phong, chỉ có chiếc đàn tranh tinh xảo lẳng lặng đứng đó, mà Hoàng Nhan lại không thấy ở đây.



“Hoàng Nhan cô nương không có ở trong này.”




“Ngươi, vì sao không thể buông tha ta?”



Lăng Thiên thản nhiên cười, hàn ý tràn ngập.



“Ta nói rồi, thả ngươi thì có thể, nhưng, trừ phi ta chết.” Hắn gằn từng tiếng lãnh liệt nói.



Y Vân tuyệt vọng.



Nàng quay đầu nhìn Thương Dung đại ca trong xe, nàng biết Thương Dung đại ca không có võ công, lần trước gặp nạn chính là nhờ Long Mạc cứu hắn, ngoài xe cũng chỉ có hai thị vệ đánh xe, chắc chắn lần này là chạy không thoát.



“Ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng không làm khó dễ bọn họ.”



“Ngươi lúc này lại muốn nói điều kiện với ta sao?” Quân Lăng Thiên thâm trầm nở nụ cười, “Nhưng mà, hôm nay ta sẽ khai ân một lần, đáp ứng buông tha bọn họ.”



Bỗng nhiên, nghe được tiếng vó ngựa vang lên.



Trong lòng mỗi người đều rung lên, không biết người đến là ai?



Chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: “Vương gia, là xe ngựa Mạc Vương gia.” Là thanh âm Đinh Lang. *chỗ nì ta hơi ko hiu, đáng lẽ Đinh Lang fai nói đó là xe ngựa of Long Phi mới đúng chứ*



“Thế ah?” Một thanh âm kinh ngạc rất nhỏ, ngay sau đó có một bóng dáng bạch y chợt loé, một con ngựa trắng chở một công tử bạch y tới trước mắt.



…Là Long Mạc.



Y Vân cuống quýt đem màn xe buông xuống, tâm bắt đầu đập liên hồi.



Hắn đến đây, nàng không biết giờ phút này trong lòng là vui hay buồn!



Hành động đó của Y Vân không thoát khỏi ánh mắt của Quân Lăng Thiên, hắn bỗng nhiên tà khí nở nụ cười.



Xuyên qua cửa sổ, Y Vân lén lút nhìn Long Mạc.



Long Mạc nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước mắt Quân Lăng Thiên