Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 52 : Yến tiệc đánh đàn

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Y Vân không muốn trở lại căn phòng vắng vẻ kia, sự yên tĩnh đó làm nàng rất bất an, nàng ngồi lại nơi hoa viên, nhìn hoa rơi mà xuất thần.



Hay là Long Phi đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua tới quá vội vàng, nên cũng không rõ trong cung này có bao nhiêu cung nữ thái giám hầu hạ. Ánh mặt trời chậm rãi trôi qua, thật lâu sau, nghe thấy trong một căn phòng có thanh âm truyền tới. Cửa mở, hai tiểu thái giám bước ra, trong lúc vội vàng đã không nhìn thấy Y Vân ngồi dưới bóng cây, liền hấp tấp rời đi.



Lời nói của hai người theo gió từ rất xa bay tới: “Vương gia bảo ta đi đón tên tiểu thái giám mới tới kia, nói là hắn có thể ở đâu đấy gần Ngọc Đình Cung, sợ là không biết đường về, cũng thiệt là, hắn chẳng qua chỉ là một thái giám…”Hai người nói xong, liền xuất cung. Xem ra trong đó có một người là theo lệnh của Long Phi đi đón nàng.



Y Vân nên đuổi theo nói với tiểu thái giám kia, nàng đã trở lại. Vừa định bước đi chợt một nghi hoặc nảy ra làm nàng dừng chân không tiến. Lúc vừa mới trở về thì trong cung này rõ ràng không có ai, hai tiểu thái giám này từ đâu xuất hiện? Uyển Phong Cung không lớn, toà Chủ Điện này, nàng mới rồi đã tìm qua, mà hai tiểu thái giám này rõ ràng là đi ra từ Chủ Điện.



Hai người nói là theo lệnh Long Phi, vậy thì Long Phi có khi cũng ở đây?Y Vân nghi ngờ hướng vào bên trong, đi tới trước cửa phòng ngủ của Long Phi. Một tiểu thái giám đang canh giữ. “Vương gia có ở bên trong không?”



“Có, nhưng mà chủ nhân căn dặn, ai cũng không được vào. ”Ah? Vừa rồi trong phòng vốn không có người, như thế nào chỉ trong một lát bọn hắn đã trở về?Đôi mày Y Vân khẽ chau lại, trong mắt tràn đầy lo âu. “Ta nhất định phải vào!” Y Vân không để ý tới tiểu thái giám, liền hướng bên trong xông vào. Tiểu thái giám bắt lấy tay áo Y Vân, hét lớn: “Ngươi muốn làm gì, chỉ là một nô tài mà to gan như vậy, chẳng lẽ không sợ chủ tử trị tội ngươi sao?”



“Là Vân nhi sao? Vào đi. ” Hiển nhiên là tiếng động lớn như vậy đã quấy rầy đến Long Phi đang ở trong phòng. Y Vân vừa mới bước vào, liền nhìn thấy Long Phi. Thấy được hắn, nàng lại ngây ngẩn cả người. Hắn nằm trên giường, cả người ướt đẫm, sắc mặt vẫn như cũ trắng bệch, trắng khiến cho người khác kinh hãi. Hắn làm cho Y Vân có cảm giác như một khối hàn băng dưới ánh nắng ngày xuân mà từ từ tan chảy.



Vẫn là ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nhưng Y Vân lại cảm thấy trong đáy mắt sâu thẵm đó dường như cất giấu một tia lạnh lẽo.



Môi của hắn, vẫn hiện ra nét tươi cười, nhưng, không còn cảm giác giống như làn gió xuân ấm áp nữa. “Ngươi…Làm sao vậy, lại phát bệnh sao?” Thanh âm Y Vân run rẩy hỏi han, nàng vốn là muốn chất vấn hắn vì sao không để ý đến chuyện của Thanh Tâm công chúa, nhưng nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng không nén nổi áy náy vì nàng mới vừa rồi còn oán trách hắn. Hắn như thế, làm sao còn có thể lo lắng cho người khác. Bước đến phía trước đỡ lấy Long Phi, chạm vào bàn tay hắn, nàng liền bị doạ đến hoảng sợ, tay Long Phi, giống như một khối băng hoàn toàn không có một chút ấm áp. Cảm giác lạnh lẽo kia nhanh chóng truyền đến tận trong lòng Y Vân. “Đại ca, ngươi cuối cùng là bị làm sao, đây là bệnh gì, tại sao lại như vậy?”
Thế như đây là Hoàng cung, không phải Nguyệt phủ, phải giúp thế nào đây?Y Vân nhìn khắp bốn phía, các nơi đều có bàn tiệc rượu.



Khóm hoa mẫu đơn rậm rạp kia như một bức tường cao hơn đầu người. Đôi mắt Y Vân sáng ngời, đi đến phía sau Long Phi, nói mấy câu ở bên tai hắn. Tất cả mọi người đang chú ý đến bước nhảy của Diệp Chỉ lan, ai cũng không thấy, trong bụi hoa phía sau cổ cầm, được bày trí thêm một cây đàn khác.



Mà lúc này Y Vân đang ngồi phía sau chiếc đàn cổ đó. Không ai chú ý tới tiểu thái giám nàng. Kỹ thuật múa của Diệp Chỉ Lan rất đẹp, giành được sự tán thưởng của mọi người. Sắc mặt Hoàng hậu trông cực kỳ vui mừng, xem ra đối với Diệp Chỉ Lan rất là hài lòng. Cuối cùng cũng đến lượt Nguyệt Hạ Hương, nàng bất an không yên đi đến sau đàn, vô vọng ngồi xuống. Âm thầm nghĩ: “Mặc cho số phận đi, chỉ có thể cố gắng hết sức, hy vọng không quá kém cỏi. ”Vừa nghĩ, bàn tay mềm khẽ lướt, bắt đầu biểu diễn. Nàng không ngờ, đàn của nàng đã bị khoá âm.



Tiếng đàn trong suốt này không phải là do nàng đánh ra.



Một khúc kia chính là Điệp Luyến Hoa mà nàng cùng Y Vân đã luyện trăm ngàn lần. Có người giúp nàng, Nguyệt Hạ Hương nhanh chóng điều chỉnh tốt kỹ thuật, một khúc kia liền giống như từ bàn tay nàng mà vang lên. Khúc vui tươi, như châu rơi khay ngọc, như tiếng nhạn hoan ca, như vó ngựa ngày xuân, như suối rừng trong trẻo. Mọi người đều kinh ngạc, với tiếng đàn này cảnh đẹp như hiện ra trước mắt, giai nhân như mộng.



Nhưng trong lòng Long Mạc, mọi thứ chẳng là gì. Mãi cho đến khi tiếng đàn vang lên, Long Mạc mới giật mình liếc nhìn Nguyệt Hạ Hương. Hắn nhớ một đoạn này chính là hắn lần đầu dự tiệc ở Nguyệt phủ đã nghe qua.



Lúc đấy Nguyệt Hạ Hương vì một khúc này mà thanh danh lan truyền khắp nơi.



Cũng làm cho hắn nhìn nàng với ánh mắt khác. Nhưng Long Mạc nhớ rõ, Nguyệt Hạ Hương đã thừa nhận đó là do Y Vân thay nàng tấu lên. Sao bây giờ hắn lại nghe thấy bài này. Chẳng lẽ chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, tài đánh đàn của Nguyệt Hạ Hương liền có thể tuyệt vời thế này?Có điều gì đó rất kỳ lạ? Đôi mắt Long Mạc dần nhíu lại.