Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 54 : Hận thù của Long Phi

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Ánh trăng ngoài cửa sổ dần mờ mịt, gương mặt Long Phi tái nhợt cũng bị bóng đêm che phủ. Y Vân lần mò tìm được đèn cầy, vội thắp lên. Ánh nến mỏng manh, lập loè. Long Phi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đôi môi trắng bệch, lạnh như băng thoáng hiện ra nét cười sâu xa khó hiểu: “Vân nhi, sao không ngủ, đã tỉnh rượu chưa?”Chẳng biết tại sao, nụ cười của Long Phi đại ca vẫn không thể nào xoá đi hàn ý trong lòng nàng, ngược lại còn làm cho nàng càng lúc càng rét buốt. Y Vân không kìm được ôm chặt hai vai, đứng lặng yên, muốn xua đi sự lãnh lẽo này. Trước mắt nàng không phải là Long Phi đại ca đã từng cứu nàng khỏi Phồn Hoa Viên sao? Không phải là Đại ca luôn thuỷ chung an ủi bảo vệ nàng hay sao? Chính là hắn, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy xa lạ như vậy?“Vân nhi, rất lạnh sao?” Long Phi thở dài một tiếng, nhẹ tay vuốt lên chiếc đệm gấm thêu hoa rực rỡ, “Vân nhi, ngồi lên giường đi, đến bên đại ca. ”Tiếng nói Long Phi đại ca mềm nhẹ, vẫn tràn ngập yêu thương quan tâm. Nhưng, Y Vân lại đứng yên bất động. Thật là kỳ lạ, từng giọt nước từ trên người đại ca lại có thể kết thành hạt băng.



Rơi rải trên giường, giống như một chuỗi ngọc trai, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến toả ra từng tia sáng âm u lạnh buốt. Long Phi tựa như một khối băng, hàn khí vờn xung quanh, đứng gần hắn, cũng sẽ bị đông thành băng. “Đại ca, đầu Vân nhi còn choáng váng, Vân nhi trở về ngủ. ” Y Vân ngăn chặn khiếp sợ trong lòng, xoay người rời đi.



Nàng không muốn ở lại đây một phút giây nào nữa, nàng tình nguyên xem đây chỉ là một giấc mộng. Thân mình cuối cùng cũng bước tới cửa, chỉ một chút là có thể đi ra ngoài. Nhưng mà, sau lưng có một trận gió lướt tới, trên eo bỗng nhiên mát lạnh, một cánh tay lạnh như băng ôm lấy nàng. Bên tai, truyền đến thanh âm ôn nhu của Long Phi, “Vân nhi, làm sao vậy, ở lại với đại ca đi, tại sao lại phải trốn. ”Long Phi, hắn không phải là bệnh nhân sao? Thân mình sao lại mau lẹ như vậy.



Chẳng lẽ, hắn cũng có võ công? Long Phi đại ca, lẽ nào, hắn căn bản không có bệnh, hắn là giả vờ?“Đến phụng bồi đại ca!” Không màng đến ánh mắt kinh dị của Y Vân, Long Phi nắm lấy bàn tay Y Vân mềm mại, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống. “Đại ca, đến tột cùng là ngươi bị làm sao?” Có lẽ nàng nên biết rõ ràng, Y Vân không nhịn được hỏi. “Ngươi cũng thấy đấy, đại ca là đang tu luyện một loại thần công có một không hai,” Long Phi cười nhạt một tiếng, giọng nói hờ hững nhẹ nhàng, “Nhưng mà, đây cũng là loại tà công; vô cùng hàn âm; mỗi ngày cần phải ngâm mình trong băng mà luyện.



Đại ca đã cố công trong mười năm, nay đã sắp đến ngày thành công. ”



“Tà công?” Y Vân sửng sốt, có chút không tin tưởng, “Đại ca, ngươi—-ngươi căn bản là không có bệnh?”



“Không bệnh, nhưng thân thể lại không khoẻ,” Long Phi bỗng nhiên ho khan hai tiếng, “Trước khi luyện thành võ công, ngày qua ngày đều phải chịu đựng hàn ý ăn mòn thân thể.




Vầng trăng đã khuất, chỉ còn lại từng ánh sao lẻ loi nhấp nháy. Làn gió thổi tới, mang theo hơi thở mát lạnh.



Hắn khẽ mỉm cười đón lấy. Trên người hắn gió nhẹ lướt qua rồi từ từ rời đi. Hàn ý vì đó cũng dần biến mất.



Tay hắn gắt gao nắm chặt. Mười năm, hắn đã chịu loại đau khổ này suốt mười năm. Mỗi lần luyện loại công phu này, trái tim hắn lại một lần lạnh giá, tưởng chừng như hắn sớm đã không còn cảm giác. Hắn đem oán hận đặt lên người Long Mạc.



Đệ đệ này, ai bảo hắn ưu tú như thế, ai bảo hắn mọi thứ đều nổi bật hơn.



Long Phi biết ở trong lòng mọi người, Long Mạc sớm đã là vị vua tương lai.



Nhưng mà hắn sẽ không để bọn họ toại nguyện. Hắn muốn cho bọn họ nhìn thấy, Long Phi hắn không phải chỉ là kẻ vô dụng, hắn cũng là người có dũng có mưu, hắn cũng sẽ là một hoàng đế tốt. Hắn sẽ không để kế hoạch của mình bị phá hỏng, vì thế hắn mới chịu đựng nhiều năm như vậy. Nhưng mà Y Vân, nàng là nữ tử tin cậy và kính trọng hắn. Long Phi giờ này mới phát hiện ra hắn không có dũng khí xuống tay với nàng. Chẳng qua chỉ là một nữ tử xinh đẹp mà thôi. Một khi đăng cơ, xưng đế, trên đời dưới đất này, duy nhất là của hắn, muốn nữ tử thế nào mà chẳng được. Chỉ là vì muốn lợi dụng nàng thôi. Đúng rồi, là lợi dụng, là mục đính mà hắn đến giờ vẫn không giết nàng.