Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 67 : Hương vị tình yêu

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Long Ngâm ĐiệnLàn khí toả ra từ chiếc lư đốt Trầm Hương thoang thoảng, lượn lờ trong không khí, chợt có gió thổi đến, làn khí mờ ảo kia liền biến hoá thành nhiều hình dạng khác nhau, lan toả rót vào lòng người mùi hương ngọt dịu. Long Đằng…hoàng đế Nam Long Quốc, lúc này đang tựa người khoan khoái trên ghế rồng. Long nhan không chút uy nghi, hiện tại nhìn hắn không giống như một vị vua cao cao tại thượng, mà chỉ là một nam nhân bình thường. Trước mặt hắn đặt một chiết bát bằng ngọc, chứa thứ thuốc màu nâu sậm, toả ra mùi vị đắng chát.



Mùi hương này cùng làn hương Trầm hoà lẫn vào nhau, tạo thành một loại mùi vị kỳ quái. Hương thơm ngọt lịm lan toả, vị đắng chát nhàn nhạt, tựa như tâm tình của hắn lúc này, tựa như hương vị tình yêu. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào nữ tử đang chậm rãi đi đến, áo vải, mũ sư cô, dưới chân là đôi giày trắng tinh, nàng mặc một thân y phục nữ ni. Bước chân thong thả mà nặng trĩu, mỗi một bước đều như đạp lên tấm lòng của hắn, làm cho một vị hoàng đế uy nghiêm như hắn có chút đứng ngồi không yên. Nét mặt nàng cũng như tên, yên lặng như nước, trên gương mặt ngọc tuy có một vết sẹo dài nhưng không tổn hại đến khí chất của nàng.



Nàng ung dung hờ hững như làn gió mát lạnh trong thâm sơn, thanh khiết xa vời như băng tuyết trắng tinh trên đỉnh núi, khiến cho hắn có cảm giác bản thân không những chạm không tới mà vĩnh viễn cũng không thể chạm đến. Đây chính là nữ tử mà đời này kiếp này hắn yêu thương, hắn đã thề phải lấy được nàng. Hắn giam cầm nàng mười sáu năm, cứ tưởng chỉ cần khoá nàng bên cạnh, rồi cũng sẽ có một ngày nàng sẽ yêu thương hắn, nhưng, nàng thật sẽ yêu hắn sao?Đáp án là không. Trong thời gian qua nàng chưa từng bước ra khỏi am, theo như giao ước, hắn cũng chưa từng quấy rầy nàng, hắn là một vị vua, hắn cũng có tôn nghiêm của mình.



Hắn chỉ có thể để mặc cho tương tư tràn ngập, chỉ có thể nương nhờ vào những bức hoạ mà gửi gắm tâm tình.



Chờ đợi sẽ có một ngày nàng bước ra am ni cô, đến gặp hắn.



Tuy là gần nhau trong gang tấc, nhưng lại xa vời hơn cả chân trời góc biển. Nàng nghĩ đến bệnh tình của hắn, hắn cứ cho là cuối cùng thì bản thân cũng chờ được đến ngày đó, nhưng tất cả đều không đúng. Hiện giờ nàng bước đến, nhưng lại không phải vì hắn, mà là vì người kia, tên Nhan Hạo nơi Nhật Hi Quốc xa xôi. “Bần ni Vong Tình tham kiến Ngô Hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. ” Thanh âm Nguyệt Như Thuỷ bình tĩnh. Trái tim Long Đằng như bị hàn băng chôn lấp, nhanh chóng lạnh lẽo vô cùng. “Thủy muội, ngươi cần gì phải làm như vậy? Ngươi có biết là trẫm…. . Không, là ta, ta ở trước mặt ngươi, cho tới bây giờ vẫn không phải là vua của một nước, ta chỉ là một nam nhân bình thường. ” Long Đằng nói, thanh âm tao nhã, chan chứa tình cảm sâu đậm. “Nhưng mà, người ở trong lòng bần ni, mãi là một vị vua đứng trên mọi người. ” Nguyệt Như Thuỷ bỏ qua sự thâm tình của hắn, nhẹ nói. “Vậy hắn thì sao? Nếu bởi vì thân phận của trẫm mà không yêu trẫm, vì sao, không phải là một kẻ thảo dân bình thường nào đấy mà lại là Nhan Hạo, hắn chẳng phải cũng là hoàng đế hay sao?” Giờ phút này hắn có chút kích động, suốt mười mấy năm chờ đợi, hắn thật không cam lòng. Đôi mắt Nguyệt Như Thuỷ trong suốt không chút rung động, nàng không phải không thương hắn, chẳng qua đó không phải là tình yêu nam nữ. “Hoàng thượng, tâm bần ni đã chết, không còn tình cảm nam nữ, chỉ mong Ngô Hoàng thương tiếc cho dân chúng trong thiên hạ, hãy ngưng trận chiến này đi thôi. ” Nguyệt Như Thuỷ nói. “Bần ni? Cho đến ngày hôm nay, ngươi vẫn muốn mang chiếc mặt nạ đó sao? Vẻ mặt ngươi thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ.



Ngươi sao phải khổ sở như vậy? Hôm nay ta muốn nhìn thấy gương mặt thật sự của ngươi!”Long Đằng nhìn vết sẹo trên mặt Nguyệt Như Thuỷ nói. Năm đó, nàng nói nàng huỷ dung, không cần phải tiếp tục yêu nàng, muốn hắn buông tha cho nàng. Hắn không đồng ý. Lúc đó, hắn biết vết sẹo kia là giả, cho dù là huỷ dung thật sự, hắn cũng không quan tâm. Bởi vì hắn biết hắn không phải chỉ yêu dung mạo của nàng, mà là con người nàng. Nhưng mà nàng lại cho rằng hắn chỉ yêu gương mặt của nàng. Hắn đã yêu người nhẫn tâm giẫm lên tình cảm sâu sắc thuần khiết của hắn. Sắc mặt Nguyệt Như Thuỷ khẽ biến. Năm tháng trôi qua, một thiếu niên Long Đằng khôi ngôi đã trở thành một nam tử chín chắn, trong đôi mắt ánh lên vẻ từng trải, vững vàng.



Nàng biết hắn là một vị hoàng đế tốt, nàng biết hắn trị quốc anh minh, cũng biết hắn bao lần dẹp yên biên cương oai hùng quyết đoán thế nào. Tất cả đều thay đổi, chỉ riêng tình cảm hắn dành cho nàng là vẫn không thay đổi, vẫn sâu nặng như vậy. Nguyệt Như Thuỷ thật sự không biết đây là may mắn hay là bất hạnh của nàng. Muốn nhìn thấy gương mặt thật của nàng, đã mười mấy năm qua nàng chưa từng để lộ ra khuôn mặt thật sự. Được thôi, Nguyệt Như Thuỷ nhẹ nhàng lau mặt, vết sẹo kia liền biến mất. Ánh đèn trong cung sáng rực soi rọi, hiện ra một sắc đẹp tuyệt trần trước mắt Long Đằng. Vẫn là gương mặt xinh đẹp ngày nào, năm tháng dường như không hề lưu lại chút dấu vết gì. Chỉ là trong ánh mắt nàng có chút trưởng thành, chững chạc và…. . nét mẫu tính ngời ngời.



*mẫu tính thì khác với nữ tính nhé, cái nì nói về người phụ nữ đã làm mẹ*Đúng là rất mẫu tính. Mười mấy năm, hắn thật không biết nàng đã có hài tử. Ngày ấy trong hôn lễ của các hoàng tử, hắn nhìn thấy thiếu nữ kia.



Nàng thân mặc váy áo hồng sắc, nét mặt xinh tươi, đẹp tựa như tiên tử trên thiên cung. Biểu cảm của thiếu nữ kia cùng với Thuỷ nhi năm đó, khi cùng hắn bái đường thật giống nhau, cam chịu, đau thương, nhưng trong đôi mắt là vẻ cố chấp kiên định. Trong một khắc nhìn thấy nàng ấy, hắn cứ tưởng là nàng, nhưng rất nhanh đã phát hiện là không phải, bởi vì nàng ta còn rất trẻ. Trên đời sao lại có dung nhan tương tự như vậy, hắn rất nghi hoặc, mãi cho đến khi thiếu nữ kia nói tên của nàng là Nhan Y Vân. Đôi môi đỏ mọng khẽ nói ra ba chữ, “Nhan Y Vân. ”Nhẹ nhàng, lạnh lùng, nhưng có ai biết được cái tên đó như tiếng sấm nổ lên trong đầu của hắn. Nhan y vân, nàng gọi là Nhan Y Vân, đúng là họ Nhan. Trong giây phút đó, hắn đoán được nàng ta hẳn là con của nàng. Thì ra, hắn khốn khổ chờ đợi mười mấy năm, giam giữ nàng mười mấy năm, từ lâu đã đem tâm tư ký thác cho nàng, nhưng vẫn không bằng được kẻ địch suốt đời…Nhan Hạo. Bọn họ sớm đã có hài tử, mà hắn vẫn ở nơi này mơ mộng, ảo tưởng sẽ có một ngày nàng yêu hắn. Có bao nhiêu nực cười, ngu ngốc. Long Đằng bưng lên chén thuốc trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một miếng, hương vị chua xót tột cùng làm cho cảm xúc cuồn cuộn của hắn bình tĩnh được đôi chút. “Trái tim của ngươi vẫn như trước kia?” Hắn hỏi, cố gắng đèn nén sự run rẩy trong giọng nói. Nhìn Long Mạc thân mặc y phục hoàng cung sáng rực, Nguyệt Như Thuy hơi cúi đầu, nàng không muốn lừa hắn. Nàng trốn tránh mười mấy năm, làm ni cô mười mấy năm, cứ tưởng rằng từ nay về sau sẽ có thể quên đi Nhan Hạo, nhưng, lòng nàng lại luôn bị nỗi nhớ dày vò, mãi cho đến khi nàng biết tới cuộc chiến này. Biết hắn đang trong nguy hiểm, nàng mới hiểu rõ bản thân vẫn còn nhớ thương hắn. “Ngươi có bằng lòng buông tha cho hắn không?” Nguyệt Như Thuỷ bất an hỏi. “Ngươi sai rồi, Thuỷ muội, chiến tranh không phải do ta phát động, nếu ta muốn đánh, đã đánh từ mười mấy năm trước.



Là hắn, có lẽ hắn biết được tin tức của ngươi.



Chiến sự này hiện tại cũng không phải chỉ mình ta có thể định đoạt, nếu muốn ngưng chiến, ngươi nên đi khuyên hắn. ”Hắn biết được tin tức của nàng? Nàng ở trong cung đã mười mấy năm, rất ít khi xuất hiện, trong cung mọi người đều nghĩ nàng thật chỉ là một ni cô, vẫn không hoài nghi thân phận của nàng. Mà hắn, tại một nơi cách xa ngàn dặm, sao lại biết được tin tức của nàng. “Có lẽ hắn cũng không biết tin tức của ngươi, cuộc chiến này có thể đã được hắn vạch kế hoạch từ khi ngươi mất tích.


Chẳng biết tại sao cả người nàng gầy yếu, lại lẻ loi một mình.



Hắn muốn đem nàng vào cung.



Nhưng nàng không muốn, tự huỷ đi dung nhan.



Nàng nghĩ nếu không còn dung mạo hơn người này, hắn sẽ thả nàng, nàng không tin hắn yêu con người của nàng, mà còn là yêu thương vô cùng sâu sắc.



Hắn vẫn kiên trì đem nàng vào cung, có điều là phải đáp ứng thay đổi thân phận của nàng, với lại vĩnh viễn không ép buộc nàng. ”



“Về sau, trải qua hai năm điều tra, cuối cùng hắn cũng biết được thân phân tên tình địch.



Mà thân thế người kia cũng thật khiến hắn kinh ngạc.



Người kia cũng không biết nàng ở trong cung của hắn, cả hai người đã quyết đấu một hồi trên đỉnh núi nơi biên cương. ”



“Đó là một cuộc quyết đấu sinh tử, bọn họ đều hận đối phương từng bắt đi nàng.



Trải qua mấy lượt, cả hai đều bị thương rất nặng, nhưng vẫn bất phân thắng bại.



Bọn họ từng giao ước, nếu còn sống là còn đấu.



Có thể là đơn thân quyết đấu, có thể là chiến tranh, tất cả đều vì cả hai cùng yêu mến một nữ tử. ”Cuối cùng Kha Quý cũng kể hết câu chuyện xưa kia, hắn từ từ thở dài, bên trong sa vào không khí yên tĩnh. Y Vân vẫn còn ngơ ngẩn, như rơi vào câu chuyện không thể tự mình thoát ra được. Lúc này, nàng có chút mê muội. Cả ba người, nếu có một người yêu thương ít đi một chút, nếu có một người tình nguyện buông tay, như vậy, cả ba người cũng không phải chịu tra tấn như vậy. Nhưng mà, tình cảm sâu đậm như vậy, liệu có ai muốn buông tay?Chuyện tình này, suy cho cùng là làm cho người ta vui sướng cũng làm ta bi thương. Hương vị tình yêu, ngọt ngào mà đau khổ.