Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 72 : Xuất cung

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Bầu trời xanh thẳm làm lòng người say đắm, như muốn hút lấy ánh mắt của con người. Từng áng mây trắng bồng bềnh, mờ mịt, như một mảnh lụa bị xé nát, mỏng manh. Ở chính giữa con đường được lót bởi một tấm thảm màu đỏ, kéo dài đến tận phía xa.



Hai bên thảm đặt từng chậu hoa quý báu, đang toả hương thơm nhè nhẹ, sắc hoa ngày càng rực rỡ. Người thân của công chúa đứng lặng yên trên thảm đỏ. Trước mắt nơi nơi đều là cẩm y hoa phục, váy áo ngũ sắc, dưới ánh mặt trời rực sáng càng thêm phần lộng lẫy. Nhạc công cung đình, đội ngũ chỉnh tề, đứng ở hai bên đường, tấu lên khúc nhạc vui mừng. Thanh Tâm công chúa khoác lên mình chiếc áo cưới đỏ thẳm, khăn voan cũng một màu đỏ rực phủ trên đầu, yên tĩnh đứng trên thảm đỏ. Từ đây, nàng sẽ rời bỏ đất nước quê hương để đi đến một nơi xa lạ. Xuyên qua khăn voan đỏ, nàng nhìn lại hoàng cung. Ánh nắng chiếu vào chiếc khăn, ngoại trừ một vùng ánh sáng hồng hồng, nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Đó là hoàng cung nơi nàng đã lớn lên, nơi còn lưu lại rất nhiều niềm vui nỗi buồn, nàng lặng lẽ vén lên hỉ khăn, một lần cuối nhìn ngắm cung điện nguy nga và những người thân yêu quý, lúc này nàng thật sự lưu luyến không rời, lệ tràn đôi mi. Nàng khẽ vẫy tay, từ biệt từng gương mặt quen thuộc trước mắt. Nhưng nàng lại không nhìn thấy nhưng người nàng muốn gặp. Phụ hoàng, sau khi chủ trì xong hôn lễ, liền vội vàng rời đi, không biết là có việc gì? Người hiểu nàng nhất chính là Nhị hoàng huynh, hiện tại cũng đang ở biên ải đánh giặc.



Ngay cả Y Vân tỷ tỷ, nàng cũng không thể gặp.



Đại ca ca của nàng, Long Phi vốn là có mặt, nhưng không biết đã rời đi khi nào. Y Vân tỷ tỷ e rằng vẫn còn ở am ni cô, thân phận của tỷ ấy, không cho phép đến đưa tiễn nàng sao?Lau đi dòng lệ trên gương mặt còn non nớt, Thanh Tâm công chúa được hai cung nữ dìu lên xe ngựa. Phía sau xe, là mười hai thị nữ Tinh Mang Quốc tiếp bước đi theo. Hôn sự lần này tuy là dựa theo tập tục của Nam Long Quốc, nhưng những thị nữ Tinh Mang Quốc vẫn mặc y phục của dân tộc các nàng. Phục sức tuy rườm rà phức tạp, nhưng lại vô cùng xinh đẹpÁo lót bên trong đều là dạng áo vải tay dài màu trắng, cả cổ áo lẫn tay áo đều có thêu uyên ương hí thuỷ, phượng hoàng kết hoa, áo khoác dài không tay màu đỏ.



Trên đầu cài trâm bạc, lược bạc, ngang eo rũ xuống một chiếc thắt lưng màu bạc, trên cổ tay là một đôi chuông cũng từ bạc. Gương mặt các nàng đều được che đậy bởi một chiếc khăn sa màu đỏ, đây là những phục sức không thể thiếu đối với phụ nữ trong tộc. Dạng trang phục như vậy càng làm lộ ra nét đẹp ngoại quốc, làm cho người khác có một cảm giác thần bí, sống động mà duyên dáng. Y Vân và mẫu thân đứng yên ở giữa mười hai thị nữ, mặc trên người y phục của tộc người Tinh Mang Quốc, trên gương mặt là chiếc khăn sa mà đỏ.




Mà người nàng muốn rời khỏi là Quân Lăng Thiên. Hôm nay, mọi chuyện lại đảo ngược. Người ngày đó nàng muốn thoát khỏi lại cứu nàng xuất cung, trong khi người cứu nàng khi đó lại là người nàng muốn chạy trốn. Thật sự là thế sự khó lường mà. Quân Lăng Thiên hướng hoàng hậu thi lễ, nói: “Cám ơn hoàng hậu đã tín nhiệm. ”Đoàn người tiếp tục rời đi, không còn có ai ngăn cản. Đã thoát rồi, cuối cùng cũng đã thoát. Khi chân Y Vân bước lên trên mảnh đất ngoài hoàng cung, nhìn lại tường thành cao ngất kia, nàng mới dám thở ra một hơi. Vừa ra khỏi cung, đã có xe ngựa chờ sẵn, hiển nhiên quân Lăng Thiên đã sớm chuẩn bị tốt. Quân Lăng Thiên ra lệnh cho các thị nữ đó lên xe.



Mười hai người, phân ra ba chiếc xe ngựa. Y Vân và mẫu thân vừa lên xe, ra lệnh một tiếng, xe liền vội vàng chạy đi. Kỹ thuật của người đánh xe này vô cùng tốt, Y Vân kinh ngạc phát hiện, hắn chính là một trong những thị vệ của Quân Lăng Thiên. Đi được một đoạn đường, đột nhiên chiếc xe rẽ sang một con hẻm nhỏ. Lại đi thêm một đoạn, Y Vân cảm thấy xe lại hướng đến một con ngõ khác. Trong hẻm im ắng, không người qua lại. Từ cửa sổ, Y Vân nhìn ra phía ngoài, chẳng biết tại sao cảm giác nơi này rất là quen thuộc, hình như nàng đã từng đến đây. Mãi cho đến khi rẽ vào một chỗ ngoặt, Y Vân mới phát hiện phía trước chính là Phồn Hoa Viên. Các nàng đi vào cửa sau của Phồn Hoa Viên. Tiếng nhạc êm tai từ phía trước truyền tới, Phồn Hoa Viên lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Một thân ảnh duyên dáng vội vàng ra đón, là Hồng Điệp.



Vẫn một thân váy áo hồng sắc, ánh mắt xinh đẹp động lòng người. Y vân nhìn thấy Hồng Điệp, nhớ đến lần trước là chính nàng giúp mình rời khỏi Phồn Hoa Viên, nên sinh lòng cảm kích.



Đang định cảm tạ nàng đã ra tay giúp đỡ, nhưng ánh mắt nàng lướt qua Y Vân, rất là lạnh nhạt. Nàng hướng về quân Lăng Thiên bẩm báo: “Chủ thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. ”Quân Lăng Thiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm khắc nói: ” Truy binh của Hoàng hậu lập tức sẽ chạy tới, ngươi phái người đi ngăn cản. ” Nói xong, liền dẫn Y Vân cùng mẫu thân đi đến một gian phòng. Y Vân nhìn lại phía sau, có bóng dáng thi vệ đang khuân hai chiếc rương thật to.