Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 84 : Xót xa trong lòng

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Đêm trăng trên thảo nguyên, vừa xinh đẹp mà vừa trêu ngươi.



Đây là nơi dành cho tình nhân, nhưng mà bọn họ lại chẳng phải người tình của nhau.



Y Vân thật sự không rõ quan hệ giữa hai người là gì.



Không phải bằng hữu, cũng chẳng phải kẻ thù; không phải người xa lạ cũng chẳng phải chủ tớ thật sự, có lẽ chỉ là mối quan hệ giữa người giam cầm và người bị giam cầm mà thôi.



Dưới đêm trăng, vó ngựa mặc sức vút qua bãi cỏ, người ở trên lưng ngựa lặng yên, không nói gì.



Trở lại trong thôn, bất ngờ Quân Lăng Thiên đưa Y Vân đến bên ngoài căn lều của thị nữ, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau ngươi ở lại đây! Khi nào cần ta sẽ cho gọi!”



Y Vân nhớ rõ hắn từng nói qua, hắn muốn nàng ở trong căn lều của hắn. Tuy có chút bất ngờ, nhưng, thế này vẫn tốt hơn, vốn nàng cũng không muốn cùng ở một phòng với hắn.



Quân Lăng Thiên nhìn nét mặt Y Vân vẫn thản nhiên, mặt không chút biểu cảm hướng đến một thị nữ khác nói: “Đi mời Tuyết Mạn La công chúa đến lều của ta!”



Người thị nữ kia đáp lại một tiếng liền vội vàng rời đi.



Tâm tư Y Vân đột nhiên nặng trĩu, như rơi vào vực sâu không đáy. Một loại cảm giác xa lạ chậm rãi xuất hiện từ dưới đáy lòng, chua xót đến khó chịu.



Đã trễ thế này, hắn tìm Tuyết Mạn La àm gì?



Mặc kệ là làm cái gì, cũng đâu có liên quan gì tới nàng? Làm ấm giường cũng được, bồi ngủ cũng được, chấm dứt mọi suy nghĩ ở đây thôi.



Đúng nha, quan hệ gì với nàng? Nhưng mà trong lòng sao lại có cảm giác đau xót như vậy?



Dưới ánh trăng, Y Vân thu lại ánh mắt, sợ rằng nàng sẽ để lộ tâm tư của mình ra ngoài, bởi vì nàng biết, chỉ cần một cái liếc mắt là hắn đã có thể nhìn thấu lòng nàng. Nàng sợ ánh mắt sắc bén của hắn.



Trên người, còn có chiếc áo khoác màu tím của Quân Lăng Thiên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở riêng biệt của hắn, mới vừa rồi, ở trên thảo nguyên, là nó ủ ấm cho nàng, cũng là nó ngăn cản cái lạnh thấu xương của màn đêm. Y Vân kiềm chế cảm giác xót xa mất mát trong lòng, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo.



“Chờ một chút!” Y Vân nói với Quân Lăng Thiên đang định rời đi.



Tấm lưng Quân Lăng Thiên run lên nhè nhẹ, đột nhiên xoay người lại, động tác rất nhanh, mang theo cơn gió, thổi bay vài sợi tóc mềm mại của Y Vân. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía nàng, trong đó là sự chờ đợi tha thiết.



“Chuyện gì?” Hắn hỏi, trong giọng nói cuối cùng cũng có chút ấm áp.



“Áo của ngươi!” Y Vân chầm chậm đi đến trước mặt hắn, kiễng chân, khoác chiếc áo lên người của hắn. Hắn thật là cao nha, Y Vân lặng lẽ thở dài, không để ý tới ánh nhìn hụt hẫng trong đôi mắt Quân Lăng Thiên.



Hắn khoác áo vào, không nói một lời liền rời đi.




Y Vân bất giác ngẩng đầu, hỏi: “Ngụ ý gì?”



Tuyết Mạn La nhìn chằm chằm vào đôi mắt Y Vân, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Đó là hắn đang cầu hôn ngươi!”



“Không có khả năng!” Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong đáy lòng, thản nhiên nói.



“Không có khả năng? Đó là phong tục cầu hôn ở thảo nguyên, sao lại không có khả năng? Ngươi có biết trên thảo nguyên này có bao nhiêu nữ tử mong chờ có thể cùng Thiên ca ca hợp tấu không? Ngươi cũng có biết, đêm qua khi ngươi cùng với Thiên ca ca hợp tấu đã làm biết bao nữ tử thất vọng hay không? Mà ngươi, lại lạnh lùng nói, trong lòng ngươi đã có người yêu. Ngươi có biết rằng hắn sẽ thương tâm đến thế nào không?” Tuyết Mạn La nói, dáng vẻ thực kích động, đôi mắt ngấn lệ. Một trong những nữ tử thất vọng đó hiển nhiên là có nàng.



“Thương tâm? Hắn sao lại thương tâm? Hắn không phải đã có ngươi sao?” Y Vân lạnh nhạt nói.



“Đêm qua hai người chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nói cho ta biết, ta vĩnh viễn là muội muội của hắn. Kỳ thật, ta đã sớm biết, đêm hôm qua, sau khi các ngươi cầm tiêu hợp tấu ta đã biết. Ta vĩnh viễn sẽ không thể ăn ý với Thiên ca ca như vậy.”



Tuyết Mạn La buồn bã nói, đôi mắt thăm thẳm chứa đầy đau thương.



Một cô gái điêu ngoa ngang ngược, hiện tại lại trở nên ai oán như vậy.



Tình, cuối cùng rồi sẽ có bao nhiêu người bị tổn thương vì nó!



Tuyết Mạn La phi thân nhảy lên ngựa, nói: “Ta trở về nước, tiện thể nói cho ngươi biết, Thanh Tâm công chúa tốt lắm, ca ca của ta thật sự yêu thương nàng. Ta sẽ chúc phúc cho ngươi và Thiên ca ca! Ta tin tưởng ngươi sẽ yêu Thiên ca ca!”



Nói xong, vung roi ngựa, hướng đến bên kia thảo nguyên chạy đi.



Đáy lòng Y Vân trống rỗng.



Nàng kháng cự lại việc suy nghĩ lung tung bằng cách ra sức chà xát lên quần áo.



Bên người lại có tiếng vó ngựa vang lên.



Y Vân quay đầu.



Quân Lăng Thiên cưỡi hắc mã từ thảo nguyên đi đến.



Bầu trời sáng rõ, giống như một bộ y phục hoa lệ, khoác lên trên người của hắn, dáng vẻ hắn rong ruổi trên lưng ngựa anh tuấn mà tiêu sái.



Hắn lao vụt qua người Y Vân, đi vào trong thôn.



Hắn nhìn thấy nàng, nhưng lại không để ý đến nàng, hắn vẫn còn đang tức giận.