Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 102 : Thẩm vấn, thủ đoạn lang tính

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Hàn Vân Tịch cho rằng thị vệ sẽ đem nữ tù phạm ném vào trong lồng sắt, để con chuột gặm cắn, nhưng, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Ngay cả bản thân nữ tù phạm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là như thế!



Thị vệ nắm nữ tù phạm, áp mặt nàng đến bên cạnh lồng sắt, tay chân lanh lẹ mở cửa sổ nhỏ lớn bằng đầu người ra. Trước khi con chuột ăn thịt còn chưa lao lại đây, nắm đầu nữ tù phạm, cố gắng đem đầu nữ tù phạm chặn lại cái cửa sổ nhỏ kia!



Thiên a!



Hàn Vân Tịch tức khắc hít một hơi thật mạnh, hậu tri hậu giác*, nguyên lai kết cục đắc tội với Long Phi Dạ, khủng bố như thế!



*Hậu tri hậu giác (后知后觉): Nhận thức muộn màng; (slow to understand; hindsight)



Đầu của nữ tù phạm vừa ngăn chặn nơi cửa sổ nhỏ, con chuột ăn thịt đói lả nháy mắt liền nhào tới. Chân sau bắt lấy thiết võng, ổn định thân thể, chân trước giống như một cái móc sắt, xuyên qua đầu tóc nữ tù phạm và móc vào da não nàng. Miệng lộ ra răng nanh nhòn nhọn, hướng về phía đầu nữ tù phạm bắt đầu gặm xuống!



"Ô ô...... Ô ô ô......"



Nữ tù phạm đương nhiên biết đang xảy ra điều gì phía sau đầu mình, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, tràn ngập sợ hãi. Nàng dùng sức giãy giụa, dùng sức để động đậy thân thể, trong miệng đã bị lấp kín phát ra thanh âm nức nở, như là đang cầu xin tha thứ.



Long Phi Dạ cũng không để ý tới, nhưng mà, nữ tù phạm lại nức nở không ngừng, nhìn về phía Long Phi Dạ, hai tròng mắt sợ hãi lộ ra sắc thái cầu xin rất rõ ràng.



Bất cứ ai cũng đều nhìn ra được, nàng đang cầu xin tha thứ.



Lúc này, Long Phi Dạ nhẹ nhàng nâng tay, thị vệ mới ném một miếng thịt vào trong lồng sắt. Con chuột ăn thịt lập tức dời khỏi mục tiêu, buông đầu nữ tù phạm ra sau, hướng về phía miếng thịt lao đi. Thị vệ lập tức lợi dụng cơ hội này, kéo nữ tù phạm ra, đóng lại cửa sổ nhỏ.



Nữ tù phạm nhắm mắt, hai chân mềm nhũn, ngồi liệt dưới đất, sức lực cả người tựa hồ mất hết, sợ tới mức run lên bần bật, kinh hồn chưa định.



Hàn Vân Tịch cau mày, nhìn về phía sau đầu nàng, chỉ thấy tóc dài hỗn độn, một mảnh huyết nhục mơ hồ.



Nàng lại nhìn về phía con chuột lớn trong lồng sắt, lập tức có loại cảm giác ghê tởm, không muốn xem nhiều.



"Hiện tại, ngươi có thể quyết định muốn viết ra danh sách hay không?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi, vật hắn muốn chính là danh sách toàn bộ nội gian, một khi nắm được thứ này, trận trò chơi với Bắc Lịch quốc sẽ hoàn toàn kết thúc!



Nữ tù phạm cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết có phải bị dọa đến choáng váng hay không, ít nhất theo Hàn Vân Tịch, nàng đã bị dọa cho choáng váng.



Nhưng mà, sự thật chứng minh Hàn Vân Tịch đã quá xem nhẹ nội gian này.



Sau một lúc lâu, chỉ thấy nàng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa rồi còn nhìn Long Phi Dạ cầu xin, lúc này lại hung tợn trừng mắt liếc nhìn Long Phi Dạ một cái, quay đầu đi nhìn về hướng khác, không trả lời vấn đề của hắn.
Không, nàng chịu không nổi, cho dù chỉ một lần đều chịu không được, không cách nào uống thuốc độc mà chết, nàng không thể chờ đến ngày tử vong!



"Đưa giấy bút cho nàng!"



Long Phi Dạ nói, trở về chỗ ngồi, trên người tản ra khí phách không dung nếu trái nghịch.



Nữ tù phạm run rẩy, "Ta không biết đồng đảng có những người nào...... chúng ta đều không quen biết lẫn nhau!"



Long Phi Dạ cười, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng có vẻ đặc biệt đáng sợ ở trong phòng giam yên tĩnh.



"Ta chỉ biết những người chúng ta phải giết trong vòng ba năm tới, những mặt khác ta thật sự là không biết gì." Nữ tù phạm vội vàng cung khai.



Nhìn nữ tù phạm bị dọa thành như vậy, không giống là đang nói dối, thị vệ rất nhanh liền đưa giấy bút tới, nữ tù phạm dùng bàn tay run rẩy cầm lấy bút, rất lâu sau đó, mới viết xuống một phần danh sách.



"Ta chỉ biết về 20 người này, mặt khác ta thật sự không biết!" Giọng nói của nàng nghẹn ngào, nước mắt không nhịn được chảy xuống.



Long Phi Dạ vừa cầm lên để xem, tựa hồ thấy được cái gì, đáy mắt lập tức hiện lên một tia phức tạp, chỉ là, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.



Hắn lạnh lùng hỏi, "Chủ tử ngươi có vị trí nào ở Bắc Lịch Quốc? Bọn họ có ẩn núp ở Thiên Ninh không?"



Tổ chức nội gian nghiêm mật như vậy, đã ẩn núp ở Thiên Ninh Quốc từ 3 - 4 năm, thậm chí còn lâu hơn, người chủ phía sau tuyệt đối không phải là người bình thường.



"Ta không biết!" Nữ tù phạm buột miệng thốt ra, vội vàng giải thích thêm, "Chúng ta chỉ nghe lệnh từ đội trưởng, ta chỉ thấy qua đội trưởng, từ trước tới nay chưa từng thấy qua người phía trên."



Loại phương thức tổ chức này, thật ra rất giống tổ chức nội gian, mặc dù người phía dưới bị phát hiện, bị nghiêm hình tra tấn, cũng không thể bán đứng được người phía trên.



"Đội trưởng ngươi là vị nào?" Long Phi Dạ rất có hứng thú hỏi.



"Nàng gọi là Muỗi tỷ, trước đó không lâu đã chết ở trên tay ngươi." Nữ tù phạm đúng sự thật trả lời, dừng một chút, mới bổ sung, "Nàng có thể khống chế đàn muỗi độc......"



Lời này vừa ra, Long Phi Dạ mới nhớ tới, nguyên lai là nữ mật thám có thể chỉ huy muỗi độc.



Thật không nghĩ tới nàng ta lại là đội trưởng của nhóm nữ gian tế, nếu lúc trước không phải bởi vì hắn ở trong sơn cốc, vì sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, thật sự không nên giết nữ nhân kia nhanh như vậy.



Long Phi Dạ lại thẩm vấn nữ tù phạm một số vấn đề, mới đứng dậy ý bảo thị vệ đem người đều dẫn đi, tiếp tục giam cầm.



Hàn Vân Tịch đem hết thảy xem ở trong mắt, vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự tình tàn nhẫn như thế cuối cùng đã qua đi, mà lúc này, Long Phi Dạ lại đem danh sách đưa qua, đáy mắt hiện lên một cái nhìn cân nhắc, "Ngươi hãy nhìn xem......"