Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 109 : Cùng nhau chia sẻ hy vọng

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Thấy Mục Thanh Võ cùng Hàn Vân Tịch đều trầm mặc, trà nữ đã sớm nhận thấy có điều không thích hợp, chỉ là, thiếu tướng quân hỏi những việc này, trà trang đều sẽ ghi lại tình huống, nàng không dám nói dối.



Trước đó không lâu Hàn nhị tiểu thư đã để lại một vại trà xuân thượng đẳng ở chỗ này. Không ít quyền quý tới uống trà, đều sẽ để quên lá trà, cũng sẽ không quay lại tìm. Vì thế nàng nổi lên tâm tà, đem dấu đi vại lá trà kia.



Ai biết, ngày hôm sau Hàn gia lại có người tới tìm, nàng cũng ngại không dám lấy ra, chỉ có thể nói dối là không nhìn thấy.



Hàn nhị tiểu thư đưa trà đều là trà tốt loại thượng đẳng, so với trà trang còn muốn tốt hơn nhiều, nếu có thể bán qua tay ở trà thị, nhất định có thể bán với giá tốt.



Trà nữ đang tính toán tìm thời gian trộm mang ra ngoài đi bán, nhưng ai biết hôm nay lại gặp được chuyện như vậy.



Nàng kinh hồn táng đảm, nơi nào còn dám đi bán lá trà, chỉ cầu đừng tra được tới trên đầu chính mình. Nếu như bị chấp sự trà trang biết nàng trộm dấu trà của khách nhân, nàng cũng chỉ có một con đường chết.



Thấy Mục Thanh Võ cũng trầm mặc, Hàn Vân Tịch trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhàn nhạt nói, "Thiếu tướng quân, ngươi có thể khiến ta yên tâm, ta tự nhiên cũng có thể khiến ngươi tin tưởng, yên tâm đi!"



Lời này, trà nữ nghe không hiểu, nhưng Mục Thanh Võ lại hiểu.



Thời điểm điều tra Mục Lưu Nguyệt, hắn từng cam đoan, nhất định không làm việc thiên tư. Hiện giờ, hiềm nghi lớn nhất rơi xuống Hàn gia, Vương Phi nương nương giờ đây cũng đưa ra hứa hẹn tương tự.



Không nghĩ tới Vương Phi nương nương bất quá là một giới nữ lưu, cũng đại nghĩa nghiêm túc như vậy, Mục Thanh Võ chắp tay ôm quyền, vẻ mặt kính trọng cùng tín nhiệm.



Đúng là một phần tín nhiệm này, khiến áp lực với Hàn Vân Tịch càng thêm lớn hơn, đồng thời cũng càng hạ quyết tâm lớn hơn. Mặc kệ hung thủ là ai, chỉ cần là hung phạm, nàng liền nhất định sẽ điều tra ra.



"Hàn nhị tiểu thư đưa lá trà, có ngâm trà ở chỗ này sao?" Nàng rốt cuộc đã mở miệng.



Trà nữ lắc lắc đầu, "Hàn nhị tiểu thư mang trà đến ngâm phần lớn là đã mở niêm phong và phần còn lại trong hộp sẽ để lại và thưởng cho chúng ta, đưa cho Mục đại tiểu thư chính là chưa mở niêm phong."



"Là cùng một loại lá trà sao?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.



"Có đôi khi cùng, có đôi khi không phải, điều này không nhất định." Trà nữ đúng sự thật trả lời.



"Có lưu lại sao?" Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.



Trà nữ lập tức đứng dậy, chỉ chốc lát sau liền cầm tới hai vại lá trà, "Đây là một hồi gần nhất Hàn nhị tiểu thư lưu lại."


Mục Thanh Võ còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã lười biếng đứng lên, "Đi thôi, chúng ta đi mua chút trà!"



Đầu óc nàng có chút loạn, muốn làm sạch tâm trí một chút, tạm thời không muốn đàm luận án này.



Mục Thanh Võ lại khuyên, nói, "Vương Phi nương nương thích trà gì, có thể để trà nữ mang nó lại đây."



"Nghe nói nơi này...... Nam Sơn Hồng không tồi, phải tự mình lên núi ngắt lấy?" Hàn Vân Tịch nghĩ thầm, nàng phải đến hối lộ Long Phi Dạ, để hắn nắm chặt thời gian đi tra tam phòng Hàn gia.



Dựa vào hiệu suất làm việc của tên kia, ba bốn ngày nhất định sẽ có tin tức, vạn nhất tra sai, nàng còn có thời gian mấy ngày để điều chỉnh.



"Vương Phi nương nương thật biết hàng, Nam Sơn Hồng của trà trang Thiên Hương được đặc biệt trồng cho hoàng tộc, không bán ra ngoài." Mục Thanh Võ cười nói.



Hàn Vân Tịch có chút mất mát, "Nói như thế là không thể mua?"



"Hạ quan mua không được, nhưng Vương Phi nương nương là người trong hoàng tộc, tự nhiên là có thể mua được. Cũng không biết hạ quan hôm nay có thể tận dụng được sự hiện diện đáng kính của Vương Phi nương nương hay không?" Mục Thanh Võ trêu ghẹo hỏi.



Sau vài lần ở cùng với nhau, trong bất tri bất giác, hắn trở nên thả lỏng rất nhiều, không câu nệ cung kính giống như lúc trước, nhưng mà, chính hắn cũng chưa phát hiện ra.



Hàn Vân Tịch lập tức hứng thú, "Đương nhiên rồi."



Dưới sự dẫn đường của trà nữ, Mục Thanh Võ cùng Hàn Vân Tịch đã tới trên sờn núi phía sau. Nơi này đúng là khu gieo trồng Nam Sơn Hồng, từng hàng từng hàng kề lại với nhau. Lối đi nhỏ chỉ có thể thông qua một người, cây trà tuy không cao, nhưng cũng không thấp, bên trong điểm dừng dầu tiên, đã bị che nửa thân mình.



Dưới chỉ điểm của trà sư, rất nhanh Hàn Vân Tịch đã nắm giữ được kỹ xảo hái trà, cùng Mục Thanh Võ đi vào vườn trà.



Dù sao cũng là đường núi, trên chân Hàn Vân Tịch lại có thương tích, Mục Thanh Võ cũng không rảnh để lo hái trà, vẫn luôn hộ ở bên cạnh Hàn Vân Tịch, sợ nàng sẽ ngã, bong gân lần nữa.



Thấy nhiều lá trà đều có dấu vết bị côn trùng cắn, Hàn Vân Tịch lầm bầm lầu bầu, "Côn trùng có hại không ít nha, nhất định không phun nông dược đi?"



Ở hiện đại, lá trà được phun nông dược (农药: thuốc trừ sâu) là sự tình hết sức bình thường, thậm chí nhiều nông dân trồng chè lòng dạ hiểm độc vì để đảm bảo một vụ thu hoạch đầy đủ, sử dụng quá nhiều nông dược, hoặc là sử dụng nông dược mà quốc gia đã có lệnh cấm rõ ràng.



"Nông dược?" Mục Thanh Võ nghe không hiểu.



Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại đột nhiên quay đầu lại, kinh thanh, "Độc dược!"



Nếu đem Vạn Xà Độc hạ ở trên cây trà?