Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 115 : Hắn gọi là Cố Thất Thiếu

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Bên ngoài sắc trời dần dần tối sầm, Hàn Vân Tịch cuộn tròn ở trong góc. Cả buổi chiều, thanh y đều không qua nhìn nàng một cái, cũng không nói với nàng một câu.



Điều này khiến Hàn Vân Tịch càng thêm khẳng định, thanh y đang đợi, có lẽ là chờ phát sinh điều gì đó, hoặc là đang chờ người tới.



Hàn Vân Tịch cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ có thể thông qua cửa động để nhìn sắc trời mà phán đoán ra ban ngày hay là đêm tối.



Nàng và Mục Thanh Võ ngày ấy đi trà trang Thiên Hương, khi ấy vẫn còn 12 ngày để đánh cuộc, vạn nhất nàng hôn mê 2-3 ngày, thêm vào ngày hôm nay, chẳng phải là mất bốn ngày hay sao?



Vậy thời gian còn lại cũng chỉ có 7-8 ngày. Bảy tám ngày nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không ngắn lắm!



Mà một án Vạn Xà Độc, cho đến bây giờ cũng chỉ xác định được người hiềm nghi, cũng không có được bất luận chứng cứ cụ thể nào.



Cũng không biết Long Phi Dạ có tra ra được cái gì ở tam phòng Hàn gia hay không, vạn nhất nàng đã đi sai hướng, vạn nhất đã tới thời gian ước định, nhưng vẫn chưa tra ra hung phạm, chẳng phải là nàng thật sự thua Mục Lưu Nguyệt hay sao?



Người thua cuộc phải cởi áo choàng bên ngoài và chạy vòng quanh phố!



Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch bị dồn nén, thua là một chuyện, nỗ lực lâu như vậy đều bị uổng phí, khiến người càng thêm bực bội.



Nàng càng nghĩ, mày nhăn càng chặt. Chỉ là, chốc lát sau lại đột nhiên buông lỏng, mở miệng thở ra một hơi tức khí, vẻ mặt bất đắc dĩ.



Được rồi, nàng có thể trở về hay không, còn chưa xác định được, nhưng lại nhớ tới sự tình đánh đố.



Suy nghĩ về nó, nàng liền hạ đầu gục xuống, trong lòng cảm khái. Nếu nàng có võ công thì thật là tốt biết bao, ít nhất còn có một con đường sống, không cần mỗi lần đều bị động như vậy.



Hàn Vân Tịch đã không nhận ra vô số các biểu hiện lướt qua mặt nàng trong những suy nghĩ này. Tuy nhiên, có người đã thưởng thức được mùi ngon đang trốn tránh ở một lỗ thủng phía bên kia vách đá.



"Uy...... Uy......"



"Độc nha đầu...... Độc nha đầu......"



Hàn Vân Tịch đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói này, nàng lập tức tập trung lực chú ý, nghiêm túc lắng nghe và phát hiện loáng thoáng có người đang nói chuyện với nàng.



"Bên này...... bên phải, ha ha!"



"Bên phải."



Đột nhiên, giọng nói nói lớn lên, Hàn Vân Tịch lập tức nhìn sang bên phải, trừ bỏ một bức tường đá, cái gì cũng chưa nhìn thấy.



"Nha đầu ngu ngốc."



Trong giọng nói lộ ra ý cười, tựa hồ như được truyền tới từ bức tường đá.



Quái lạ!



Tầm mắt Hàn Vân Tịch tìm tòi ở trên vách đá, rất nhanh liền thấy được một lỗ nhỏ ở trên vách đá, trong đó có một đôi mắt yêu dã dài hẹp, đang nhìn nàng chằm chằm!




......Editors: Thái Hà; Emily Ton.....



Đêm đã khuya.



Trong nhà giam trà trang Thiên Hương truyền đến từng đợt tiếng kêu rên rỉ, Long Phi Dạ thẩm vấn liên tục từ giữa trưa cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.



Một lần nữa, hắn lại dùng hình chuột khủng bố, thay vì giết một người răn trăm người, hắn đã dùng hình thẩm vấn tất cả đám người.



Trong phòng giam tối tăm, lồng sắt thật lớn được đặt ngay ở trung tâm, tất cả mọi người đều đứng, một mình Long Phi Dạ ngồi.



Người thẩm vấn là Thượng Quan chấp sự, Mục Thanh Võ là người giám sát dùng hình tra tấn. Từ lúc thẩm vấn đến nay, Long Phi Dạ chưa từng nói qua một câu, toàn thân tản ra hơi thở rét lạnh càng ngày càng khủng bố. Không nói đến những người đang bị thẩm vấn, ngay cả những người xung quanh đang chờ đợi, từ xa nhìn đến hung thần trong bóng tối kia, tất cả một đám đều sởn tóc gáy, kinh hồn táng đảm.



"A......"



Người đang bị dùng hình phát ra một loạt tiếng kêu thê thảm, vang vọng toàn bộ nhà giam.



Trái tim hắn phải đối mặt với con chuột đang mở rộng miệng, con chuột đen lớn đang đào bới tim hắn.



"A...... tha mạng a! Ta không biết gì cả! A...... ta thật sự......"



Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên im bặt, ngay sau đó liền thấy người nọ ngã xuống phía sau, ngực bị cắn xé thành một cái động lớn, một con chuột đen lớn vùi đầu trong đó, chỉ chừa một nửa thân mình bên ngoài.



Lại một người nữa chết vì bị tra tấn.



Thượng Quan chấp sự thẩm vấn rất chậm, hỏi rất cẩn thận, tuy rằng liên tục từ giữa giờ trưa cho đến bây giờ, thật ra cũng không thẩm tra được bao nhiêu người.



Chẳng mấy chốc, nhiều người xung quanh không nhịn được lại bị nôn mửa, thậm chí có người trực tiếp bị dọa ngất đi.



Tuy nhiên, dọa ngất cũng vô dụng, rất nhanh lại bị đánh thức, loại hình xếp hàng chờ đợi đến phiên thẩm vấn của mình còn tàn nhẫn hơn.



Ở đây cũng có khoảng hơn 20 người, Long Phi Dạ quyết tâm muốn thẩm tra ra kết quả, giết chóc quyết đoán, lãnh khốc vô tình như hắn, từ đầu tới cuối, lông mày đều chưa từng nhúc nhít một chút.



Một thất yên tĩnh, chỉ nghe được những âm thanh không rõ ràng của hàm răng đánh vào nhau truyền đến, trời mới biết được bọn họ có bao nhiêu sợ hãi.



Long Phi Dạ mặt không biểu tình, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Thượng Quan chấp sự thẩm người tiếp theo.



Thấy thế, một thị vệ trẻ tuổi trong đội ngũ phía trước lập tức quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất và khóc lớn.



"Ta không biết gì cả! Ta thật sự không biết...... Thượng Quan chấp sự, ta sẽ thành hôn vào cuối tháng, ngươi buông tha ta đi! Ta cầu xin ngươi!"



Thượng Quan chấp sự do dự, phải biết rằng, nếu cứ thẩm tiếp như thế, sẽ càng có thêm nhiều người vô tội phải chết, hắn nhìn về phía Tần Vương điện hạ. Nhưng mà, Tần Vương điện hạ không có chút phản ứng nào.



Không có lựa chọn nào khác, Thượng Quan chấp sự chỉ có thể mạnh mẽ túm người lên. Ai ngờ, đúng ngay lúc này, đột nhiên có người từ đám người cuối cùng vọt lên phía trước, lớn tiếng nói "Đủ rồi, đừng thẩm nữa, ta thú nhận! Ta thú nhận!"