Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 117 : Không khiến bổn vương thất vọng

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Edit: Thái Hà.



Beta: Emily Ton.



Hàn Vân Tịch chỉ thoáng nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, ngay sau đó cũng không nhìn thấy người nào. Đồng thời, thanh y kéo nàng bay về ngọn núi phía bắc.



Khắp núi đồi đều là muỗi độc, thậm chí có thể nói trong không khí đều là muỗi độc. Lúc này những người lục soát núi cho dù có dũng khí tiếp tục, cũng rất mau liền sẽ bị độc chết.



Những thích khách này cơ bản là không bị cản trở, thẳng một đường, chỉ có tốc độ hơi chậm lại một chút.



Hàn Vân Tịch cũng không giãy giụa, nàng đang bị cuốn vào suy nghĩ của mình, tên Cố Thất Thiếu kia rốt cuộc là loại người gì?



Hắn không sợ  muỗi độc  sao? Chẳng lẽ, hắn có giải dược?



Nếu nói hắn có giải dược, vậy hắn nhất định đã sớm đoán được nơi này có muỗi độc? Bởi vì, không dễ để tìm được giải dược muỗi độc.



Suy nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch không nhịn được nhìn xung quanh mình. Đáng tiếc, nơi nơi đều là từng đoàn đen nghìn nghịt, ngay cả cây cối đều nhanh chóng không thể nhìn thấy rõ ràng, càng đừng nói là cất dấu người.



Tên kia còn đi theo quanh mình sao?Vừa rồi ở trong sơn động có cơ hội tốt như vậy nhưng hắn cũng không động thủ, một khi để thích khách chạy ra khỏi những ngọn núi này, muốn cứu người sẽ càng thêm khó.



Cố Thất Thiếu, thật sự là tới cứu nàng sao?



Hàn Vân Tịch mang một bụng đầy nghi hoặc càng thêm không dám đem hy vọng ký thác lên một người xa lạ, nàng cần phải nghĩ cách để tự cứu mình!



"Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?" Nàng lớn tiếng chất vấn.



Thanh y liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.



"Ngươi tốt xấu cũng nên nói cho ta một tiếng, ngươi muốn mang ta đi gặp chủ thượng nhà ngươi sao?" Hàn Vân Tịch lại thử.



Đáng tiếc, thanh y thật sự trầm ổn, tính tình hoàn toàn khác so với Hắc Sát, muốn dò ra được dấu vết nào đó từ miệng nàng ta, quả thực còn khó hơn so với lên trời.



Không nói đúng không!



Không nói, ta sẽ khiến ngươi hối tiếc!



Hàn Vân Tịch oán hận trong lòng âm thầm suy nghĩ, mắt thấy quanh mình hết thảy càng ngày càng đen, nàng đơn giản nhắm mắt lại.



Bất quá sau một lát, trong lòng bàn tay nàng đã xuất hiện loại dược tán không mùi không màu.


Rất nhanh, thuốc bột này liền xuôi theo hướng gió phía nam âm thầm thổi đi, lặng yên không tiếng động, không màu không mùi.



Thanh y sau khi rửa mặt xong đi tới, dùng lá sen vốc nước cho Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng không cự tuyệt, nói một tiếng đa tạ.



Thanh y cũng không nói lời nào, đợi khi nàng uống xong rồi, lập tức túm chặt cánh tay nàng chuẩn bị rời đi.



"Ngươi tốt xấu cũng nên để ta uống thêm mấy ngụm đi?" Hàn Vân Tịch hỏi một cách đáng thương.



"Nơi đây không nên ở lâu." Thanh y lạnh lùng trả lời, nàng ta trước sau vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Bởi vì, nàng ta đang đối mặt với đối thủ đáng sợ là Tần Vương Thiên Ninh quốc.



Ngay cả vị chủ thượng cũng có điều kiêng kị Tần vương, nàng ta tự nhiên không dám lơ là cảnh giác.



"Chỉ uống thêm một ngụm nước, cũng không trì hoãn được bao lâu, vạn nhất ta chết vì khát, các ngươi......"



Bất đắc dĩ, Hàn Vân Tịch còn chưa có nói xong, thanh y không nói hai lời lập tức hung hăng túm nàng rời đi.



Khuôn mặt nhỏ của Hàn Vân Tịch trầm xuống, không cho nàng thời gian đúng không? Hừ, vậy nàng chỉ có thể đẩy nhanh mọi thứ!



Thanh y kéo Hàn Vân Tịch đi cùng, thỉnh thoảng mượn lực ở trên những tảng đá, trên cây, dùng tốc độ cao xuyên qua núi rừng. Trong tay Hàn Vân Tịch không ngừng tràn ra dược tán, theo gió không ngừng thổi về hướng sau lưng.



Hết thảy, đều tiến hành trong im lặng không chút dấu vết.



Theo dược tán thổi xa càng ngày càng nhiều, thổi xa tới núi rừng, đàn muỗi độc mẫn cảm vốn đang muốn tan đi thì ngửi được mùi hương, lúc đầu là mấy con, rất nhanh đã biến thành một đám, dần dần đó là một tảng lớn.



Chúng hội tụ lại với nhau, đấu tranh để cướp đoạt dược tán trong không khí, dược tán này tuyệt đối có lực hấp dẫn với muỗi độc, thậm chí sẽ khiến chúng chém giết tranh đoạt.



.....Edit: Thái Hà.....



Long Phi Dạ đứng ở trên đỉnh núi cao cao, nhìn hắc ảnh dần dần tan đi, núi rừng dần dần rõ ràng, không lâu sau, hắn liền liền chú ý tới phương Bắc lại hình thành một mảnh hắc ảnh lần nữa!



Khéo môi lạnh lùng gợi lên một độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt lạnh băng một đêm rốt cuộc nở một nụ cười.



Rất tốt, Hàn Vân Tịch, ngươi quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng!



Long Phi Dạ không nói lời nào, hai tay gập lại sau lưng, mũi chân nhẹ nhàng đẩy khỏi mặt đất, phi thân xuống các vách đá, thân ảnh ưu nhã nhẹ nhàng, theo hướng hắc ảnh phía bắc mà đi.



"Điện hạ!" Mục Thanh Võ kinh hô, lập tức đứng lên.



"Khí độc còn chưa hoàn toàn tản đi!" Thượng Quan chấp sự cũng bị dọa.