Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 120 : Mạo hiểm, ngàn cân treo sợi tóc

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Những sợi tơ nhện vốn đang căng chặt vừa đứt, không chỉ Cố Thất Thiếu đã nhận ra, mà Hàn Vân Tịch cũng lập tức nhận ra.



Làm sao chuyện này có thể xảy ra?



Chẳng lẽ......



"Ha ha, muỗi độc đúng là kẻ thù tự nhiên của tơ nhện này! Độc vật, vốn là vật này khắc vật kia."



Cố Thất Thiếu cười ha hả, ôm chặt Hàn Vân Tịch, xoay người một vòng ở trong đàn muỗi độc, cũng không rõ đã rải ra độc dược gì, trong lúc nhất thời, tất cả muỗi độc đều kinh hoảng chạy đi, bị chết và rơi xuống đất không ít.



Hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch vẫn luôn không ngừng nhắc nhở đô đô đô. Nhắc nhở nàng muỗi độc có độc, nhắc nhở nàng nhện tiêu có độc, cũng nhắc nhở nàng vật mà Cố Thất Thiếu rải ra có độc.



Nguyên nhân gia hỏa Cố Thất Thiếu này không sợ muỗi độc, là bởi vì am hiểu đạo lý lấy độc trị độc!



Lấy độc trị độc, cũng thật là lợi hại.



Cùng thời gian khi muỗi độc tan đi, Cố Thất Thiếu tiếp tục mang theo Hàn Vân Tịch trốn về phía trước. Phía sau, nam nhân hắc y mang mặt nạ, thanh y và những thích khách khác theo sát không bỏ.



Từng loạt ám tiêu lại đánh úp đến một lần nữa, so với bị muỗi độc vây cắn một thân, Cố Thất Thiếu lại nỗ lực tránh né những ám tiêu của hắc y nhân mang mặt nạ.



Chỉ cần có thể đi vào rừng, ám tiêu sẽ bị cản trở, bọn họ sẽ thoát thân nhanh hơn.



Cố Thất Thiếu đi với tốc độ cực kỳ nhanh, Hàn Vân Tịch oa ở trong lòng ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập dồn dập mạnh mẽ của hắn, không cách nào tưởng tượng được, một mỹ nam tử quyến rũ nhẹ nhàng như thế, tiếng tim đập lại nam tính đến thế.



Tốc độ của Cố Thất Thiếu đã rất nhanh, tuy nhiên, tốc độ của hắc y nhân mang mặt nạ cũng nhanh khủng bố.



Nếu không phải bọn họ chiếm thời cơ trước, nhanh chóng thoát được, phỏng chừng sớm đã bị đuổi kịp.



Ngay thời điểm Cố Thất Thiếu gần như đi vào rừng cây, đột nhiên một loạt ám tiêu bay vụt qua bên cạnh hắn, va chạm vào trên thân cây, sau đó trực tiếp bắn ngược trở về.



Tiêu pháp thật là lợi hại!



Lần này, Cố Thất Thiếu chần chờ một lát, nghiêng đầu né tránh.



Phải biết rằng, trong trận chiến giữa cao thủ với cao thủ, thắng bại thường đơn giản chỉ dựa vào một khoảnh khắc không lưu ý mà thôi, mà không phải là thực lực cao thấp.



Ngay khi Cố Thất Thiếu thất thần trong nháy mắt, hắc y nhân mang mặt nạ đuổi kịp, túm chặt cánh tay Hàn Vân Tịch.



Cố Thất Thiếu siết chặt vòng eo Hàn Vân Tịch, duỗi tay đánh ra một chưởng. Hắc y nhân mang mặt nạ một tay túm chặt Hàn Vân Tịch, một tay kia cũng phóng chưởng ra chắn lại.




Tuy nhiên, Long Phi Dạ lại khác, chỉ vừa mới bị khí độc tấn công, hắn đã bị độc phát.



Độc mà hắc y nhân mang mặt nạ rải ra quá nhiều, Hàn Vân Tịch cũng không có biện pháp phân biệt được cụ thể là độc gì ngay lập tức.



"Ngươi buông ta ra, ta sẽ nhanh chóng kiểm tra." Nàng vội vàng nói, biểu hiện lo lắng hiện hết trên mặt, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.



Long Phi Dạ liếc mắt nhìn khuôn mặt hoảng loạn của nàng một cái, cũng không nói nhiều lời, buông tay ra.



Hàn Vân Tịch xoay người đối mặt với Long Phi Dạ, lập tức khởi động hệ thống giải độc và bắt đầu rà quét, đảo lông mày, hệ thống thực sự nhắc nhở có ba loại độc tố.



Hắc y nhân mang mặt nạ đáng chết, chẳng lẽ những ám tiêu đó của hắn đều mang những loại độc khác nhau sao?



Nhìn thấy vết máu bên môi Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng nhón mũi chân, duỗi tay qua.



Long Phi Dạ đột nhiên kéo tay nàng lại, không vui nói "Ngươi làm gì thế?"



Hắn thật sự quen thói ở sạch, từ nhỏ luôn chán ghét bị người khác đụng vào, đặc biệt là chạm vào mặt hắn.



"Thu thập máu để phân tích, chỉ khi đó ta mới có thể xác định ba loại độc mà ngươi đã trúng phải." Hàn Vân Tịch vẫn vội vàng, không suy xét quá nhiều.



Long Phi Dạ chần chờ một lúc, hạ liễm đôi mắt và không nhìn nàng, nhưng vẫn chậm rãi buông tay nàng ra.



Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hàn Vân Tịch tràn ngập nghiêm túc, lại nhón mũi chân lần nữa, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng Long Phi Dạ, nhẹ nhàng lau một chút máu, tựa hồ như chưa đủ, nàng lại nhẹ nhàng lau vài cái.



Nhẹ nhàng đụng vào, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào môi mỏng của hắn, mềm mại, ngứa ngứa, có loại cảm giác khác thường khó nói nên lời.



Long Phi Dạ bất giác chậm rãi giương mắt nhìn về phía nàng, tuy nhiên, tất cả tâm tư của Hàn Vân Tịch đều tập trung vào độc của Long Phi Dạ, nào biết đâu rằng động tác này có bao nhiêu ái muội.



Nàng vẫn là nghiêm túc như thế. Sau khi thu thập đủ lượng máu, nàng lập tức buông tay.



Ngay khi nàng buông tay, Long Phi Dạ bỗng cảm thấy tựa hồ đột nhiên mất đi cái gì, có loại cảm giác mất mát nói không nên lời.



Đáng chết, hắn có thói quen ở sạch, càng luôn bài xích nữ nhân đụng chạm đến mình, nhưng đối mặt với nữ nhân này, hắn lại cảm thấy không hài lòng sau khi loại bỏ những mâu thuẫn trong tim. Cảm thấy không thỏa mãn, không đủ! Muốn tiếp tục?



Loại cảm giác mất khống chế này khiến trái tim Long Phi Dạ có cảm giác muốn bài xích, hắn tránh tầm mắt đi, xoay người nhìn về hướng Cố Thất Thiếu.



Hàn Vân Tịch cũng không hề biết được Long Phi Dạ đang suy nghĩ gì. Sau khi nàng thu thập máu xong, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, lấy xuống túi chữa bệnh mang theo bên người......