Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 123 : Giúp ăn dược, ngoài tầm kiểm soát

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Nữ nhân này, ngang ngạnh chỉ vì một Cố Thất Thiếu xưa nay không hề quen biết?



Long Phi Dạ mặt đầy khó chịu, nhưng vẫn dùng một tay ôm lấy Hàn Vân Tịch, một tay bỏ tấm áo choàng phủ lên trên mặt đất, lúc này mới chậm rãi đặt nàng nằm xuống.



Hàn Vân Tịch đã mỏi mệt cực điểm, một khi chạm đất, giống như đã dính vào giường, không màng tất cả liền nhắm lại mắt, giống như đang ngủ, lại tựa hồ hôn mê!



"Uy!"



"Hàn Vân Tịch!"



Long Phi Dạ đẩy nàng vài lần, nhưng nàng vẫn không có phản ứng gì, lông mày tuấn lãng của hắn bất giác đan lại với nhau, không rảnh lo nhiều như vậy, trước hết phải giúp nàng cầm máu.



Tuy rằng sắc mặt xấu xí, nhưng động tác trên tay Long Phi Dạ lại thật sự rất cẩn thận, thực sự dịu dàng.



Không người biết rằng, Tần Vương điện hạ cao ngạo lãnh khốc nhưng thời điểm chữa thương cho người lại dịu dàng như vậy.



Nếu như Hàn Vân Tịch vẫn còn tỉnh táo, nhất định sẽ hành động giống như một lần bị xoa chân lúc trước, khẩn trương đến nỗi không thể nào hô hấp. Đáng tiếc, lúc này nàng đã bất tỉnh nhân sự.



Vết thương trên cánh tay không hề cạn, quần áo đều bị cuốn đến miệng vết thương, huyết nhục mơ hồ ở bên nhau. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, tuy nhiên, loại thương thế này đối Long Phi Dạ mà nói, cũng không tính là gì.



Nhưng, hắn vẫn thật cẩn thận đẩy xiêm y đã bị cuốn vào trong vết thương ra, tựa hồ sợ Hàn Vân Tịch sẽ đau, thường xuyên nhìn nàng vài lần, thấy vẻ mặt nàng vẫn an tĩnh, hắn mới tiếp tục.



Sau khi xử lý xong miệng vết thương, bôi dược rồi băng bó và cầm máu, cuối cùng là hoàn toàn thu phục xong trước khi trời tối.



Vốn là trời đông giá rét, nơi núi sâu rừng già, vừa vào đêm lập tức trở nên lạnh hơn. Long Phi Dạ bắt đầu nóng ruột, chần chờ hồi lâu, vẫn là bế Hàn Vân Tịch lên, để nàng nằm ngủ ở trong lòng ngực hắn.



Mặc dù áo choàng của hắn đã được trải trên mặt đất, chung quy vẫn còn lạnh.



Hàn Vân Tịch vốn đang cuộn tròn trong ôm ấp ấm áp, bỗng nhiên mơ mơ màng màng mở bừng đôi mắt.



Long Phi Dạ cao cao tại thượng nhìn xuống quan sát, giọng điệu lạnh băng đến nỗi không có một tia độ ấm, "Tỉnh?"



Hàn Vân Tịch nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn quanh mình, chỉ cảm thấy đầu rất nặng nề, một phần của hộp sọ co rút trong đau đớn, sau một lúc lâu mới bình thường trở lại, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Một khi nàng hiểu được, lập tức giãy giụa muốn thoát, Long Phi Dạ lại đè lại một phen, lạnh giọng, "Yếu nhược thành ra như vậy, còn muốn tìm chết hay sao?"



Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn cánh tay mình một cái, nhẹ nhàng cười cười, "Không muốn."



"Không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm yên." Sắc mặt Long Phi Dạ không tốt, chuyển tầm mắt nhìn về bóng tối phía trước.



Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, ngay sau đó ho lên thật mạnh.
Lúc này, Long Phi Dạ mới ý thức được mình đã sai lầm, nữ nhân này vốn là trúng độc, nếu rót nhập chân khí, sẽ tăng tốc độ tuần hoàn máu, điều đó không thể nghi ngờ chính là tăng tốc độ độc phát!



Hắn từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, chưa từng mắc sai lầm trong hốt hoảng như thế, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Trước khi đưa vào chân khí cho nàng, trước hết cần phải giải độc trong cơ thể nàng.



Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút bực bội, chung quy lại là Long Phi Dạ vẫn cần phải có tính nhẫn nại, cầm một viên dược để đưa vào trong miệng Hàn Vân Tịch, chỉ là, rất nhanh hắn lại dừng lại, sợ sức lực của mình quá lớn, nữ nhân này sẽ lại nôn ra.



Không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể đặt viên thuốc ở trong lòng bàn tay, đưa tới gần bên miệng nàng, "Ngươi tự ăn đi, từng viên một."



Một chưởng chân khí kia, khiến độc tố ở trong cơ thể Hàn Vân Tịch xoắn loạn không thể kiểm soát, đồng thời cũng đánh thức tinh thần của nàng.



Nàng nhìn dược trong lòng bàn tay Long Phi Dạ, chậm rãi ngẩng đầu, thấy thế, Long Phi Dạ lập tức thật cẩn thận tới đỡ nàng lên.



Giải dược, giải dược cứu mạng nàng nha.



Hàn Vân Tịch thật ra còn lo lắng hơn so với Long Phi Dạ, chỉ là, vừa mới rồi thật sự đã bị dọa, không dám lại để Long Phi Dạ giúp nàng ăn dược.



Nàng miễn cưỡng chống đỡ, nghiêng đầu, gần sát tay hắn, thở ra ở trong lòng bàn tay hắn, mềm mại kéo dài, thoải mái nói không nên lời.



Tiếp theo, Hàn Vân Tịch vươn lưỡi ra và nhẹ nhàng cuốn đi một viên thuốc viên, đầu lưỡi mềm mại lơ đãng quét đến trong lòng bàn tay Long Phi Dạ.



Long Phi Dạ không nhịn được, thể xác và tinh thần đều rung động, chỉ cảm thấy có một sự tê dại ngay lập tức truyền từ lòng bàn tay tới khắp toàn thân.



Hàn Vân Tịch miễn cưỡng nuốt một viên dược, lại thò đầu qua, lưỡi mềm mại lại một lần cuốn tới lòng bàn tay Long Phi Dạ, thân thể Long Phi Dạ bất giác căng thẳng, có một loại cảm giác mất khống chế không từ nào có thể diễn tả.



Thời điểm Hàn Vân Tịch lần thứ ba cuốn thuốc viên đi, Long Phi Dạ gần như đã sụp đổ hoàn toàn, đây quả thực chính là tra tấn, nhưng, đáng chết là hắn lại có chút mê hoặc bởi cảm giác này.



Tiểu yêu tinh này thật sự quấy rầy người!



Nếu cứ tiếp tục như thế, tất cả băng hàn mà hắn luôn tự hào nhiều năm qua nhất định sẽ sụp đổ, rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa, thu hồi lòng bàn tay, trầm giọng nói, "Ta giúp ngươi ăn."



Hàn Vân Tịch nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.



"Từng viên một, ngươi tự mình ăn đi." Long Phi Dạ nhẫn nại nói, nói xong, cũng mặc kệ Hàn Vân Tịch có nguyện ý hay không, bá đạo cầm thuốc viên nhét vào đôi môi đang đóng chặt của nàng.



Hàn Vân Tịch nhìn thấy gân xanh trên trán hắn hiện ra, cho rằng gia hỏa không có tính nhẫn nại này lại tức giận, cũng không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn ăn dược.



Một viên lại một viên, cuối cùng cũng thuận lợi ăn hết sáu viên thuốc viên......