Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 137 : Tần Vương điện hạ đích thân tới

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


"Ta không biết, ta không biết gì cả! ô ô ô... Nương, vì sao ngươi lại làm như vậy?"



"Đều là nương ta bảo ta tặng lá trà, ta không biết gì hết. Buông ta ra! Không! ô ô..."



"Mẫu thân, ngươi vì sao lại làm như vậy, vì sao vậy?"



Hàn Nhược Tuyết không dám đánh trả, vừa né tránh, vừa gào khóc giống như đứa trẻ.



Mục Lưu Nguyệt giống như một người đàn bà đanh đá, nắm được xiêm y của Hàn Nhược Tuyết vừa véo vừa đấm. Mọi người quanh mình lần lượt tránh lui, nhưng ai biết, ngay tại trong hỗn loạn, Lý thị đột nhiên né qua Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong, chộp về phía Nghi thái phi một bên.



"A"



Nghi thái phi thét lớn chói tai, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong cùng nhau lao qua, đáng tiếc đã chậm, Lý thị chỉ cách Nghi thái phi một bước, bàn tay bà ta đã nằm trên cổ của Nghi thái phi, móng tay đâm vào, tùy thời có thể chấm dứt tính mạng Nghi thái phi.



Nghi thái phi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt, cả người run rẩy, không dám cử động.



"Tất cả đều tránh ra, nếu không ta sẽ lập tức giết nàng" Lý thị lạnh giọng, kể cả khi Hàn Vân Tịch đã tra ra bà ta thì như thế nào? Muốn bắt bà ta sẽ không dễ dàng như vậy!



Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong sao có thể cam tâm, cả hai đều nắm chặt trường kiếm, không tiến lên nhưng cũng không lui về phía sau. Những thị vệ đang mai phục quanh mình cũng đồng thời xuất hiện, vây quanh.



"Toàn bộ lui ra" Lý thị lạnh lùng cảnh cáo, đột nhiên tăng thêm lực ở trên cánh tay.



"Lui ra phía sau, tất cả đều lui về phía sau cho bổn cung!" Nghi thái phi sợ tới mức hô to, thật sự rất đáng sợ, không cẩn thận một chút nàng sẽ lập tức bị giết chết!



Ai cũng chưa nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy, Sở Tây Phong và Mục Thanh Võ cũng bị buộc phải lui xuống cùng với thị vệ. Ngay cả Hàn Vân Tịch bọn họ, tất cả quần chúng cũng đều thối lui.



Chỉ còn lại một mình Hàn Nhược Tuyết, ngơ ngác đứng đó, không thể tin nổi nhìn chằm chằm mẫu thân nàng.



Thanh trường kiếm của Mục Thanh Võ đặt ở trên cổ nàng, "Lý thị, thả Nghi thái phi, nếu không nữ nhi ngươi..."



Ai ngờ, lời uy hiếp của Mục Thanh Võ còn chưa nói xong, Lý thị đã cười lạnh, "Tùy các ngươi!"




Tuy nhiên, dường như nàng không có cảm giác đau!.



Hàn Vân Tịch cẩn thận mở to mắt, chỉ thấy Lý thị đang đứng ở trước mặt nàng, miệng phun máu tươi, vẫn không nhúc nhích. Chuỷ thủ trong tay cách trái tim nàng chưa đến năm tấc (20cm). Đột nhiên, Lý thị buông nhẹ tay xuống, chủy thủ theo đó rơi ra.



Tầm mắt Hàn Vân Tịch chậm rãi hạ xuống, chỉ thấy một mũi tên nhọn xuyên qua từ sau lưng tới bụng Lý thị. Long Phi Dạ đứng ngay ở sau lưng bà ta, hai tròng mắt lạnh băng hiện lên lệ khí nhè nhẹ, giống như rồng bị chọc giận, thịnh nộ ngập trời.



Hàn Vân Tịch quá ngạc nhiên. Lý thị chính là một trong những người đã lãnh đạo nội gian Bắc Lịch, thẩm vấn từ bà ta nhất định có thể thẩm tra ra không ít chuyện. Không ngờ Long Phi Dạ sẽ giết Lý thị. Là do tình thế vừa rồi quá nguy hiểm nên hắn đã lựa chọn như thế? Hay là bởi vì hắn quá phẫn nộ? Nhưng hắn phẫn nộ điều gì?.



Lý thị chậm rãi, chậm rãi xoay người, nhìn Long Phi Dạ không thể tin nổi, "Ngươi... ngươi..."



"Ngay cả cơ hội tự sát bổn Vương đều sẽ không cho ngươi." Long Phi Dạ cao ngạo trả lời. Giải quyết xong Lý thị, những nội gian khác đều như cát rải rác, lỏng lẻo và không có tổ chức. Sao hắn trị không được?



Lý thị tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó bắt đầu cười ha ha, "Tốt, rất tốt! Không hổ là Tần Vương và Tần Vương phi của Thiên Ninh quốc! Thế nhân đều biết Thiên Ninh quốc có Tần Vương, nhưng lại không biết có Thiên Huy hoàng đế! Thế nhân chỉ biết Tần Vương phi có thể giải độc, nhưng không biết người có thể giải độc mới là cao thủ dùng độc. Ha ha ha..."



Bà ta cười cười, ngã xuống mặt đất, trút ra một hơi cuối cùng.



Trong lúc đó, toàn trường một mảnh yên tĩnh. Lời nói của Lý thị vẫn quanh quẩn ở bên tai mọi người. Vẻ mặt Long Phi Dạ âm trầm lạnh lẽo. Trong đám người, không ít quyền quý đều mang sắc mặt cực kỳ khó coi. Sắc mặt Thái Tử Long Thiên Mặc cũng đều đen lại.



Lời nói kia của Lý thị, chính là nâng Tần Vương lên tận trời xanh, và dẫm Thiên Huy hoàng đế tới trên mặt đất! Nếu những lời này được truyền tới lỗ tai Thiên Huy hoàng đế, kết quả sẽ rất khủng khiếp.



Rất nhanh, Nghi thái phi phá vỡ yên tĩnh, "Điêu phụ này, nói hươu nói vượn, dám châm ngòi giữa Tần Vương và hoàng thượng. Chết đi như vậy, thật sự là quá dễ dàng cho bà ta!"



Tuy rằng trong lòng nàng cũng rất bất mãn đối với thái hậu và Thiên Huy hoàng đế, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng, ngôi vị chí tôn trên huyền long bảo điện vốn nên thuộc về nhi tử của nàng. Tuy nhiên, thắng làm vua thua làm giặc. Hiện giờ hết thảy đều đã trở thành sự thật đã định.



Thiên Huy hoàng đế vốn luôn đề phòng Tần Vương, sẽ không chịu nổi loại châm ngòi ly gián thế này!



Việc này quá nghiêm trọng, khiến Nghi thái phi cũng quên cả độc ở trên người mình.



Tuy nhiên, đối với nỗ lực giảng hoà này của Nghi thái phi, Long Phi Dạ dường như rất khinh thường. Khoé miệng hắn xẹt qua một sự khinh miệt không ai có thể nhận thấy được, lệnh người mang thi thể Lý thị và Hàn Nhược Tuyết rời đi.