Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 144 : Thái y "ấm sắc thuốc"

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Hàn Vân Tịch ngơ ngác đứng đó, mặc kệ người qua đường hỏi như thế nào, nàng cũng không có phản ứng gì.



Cho đến khi bóng dáng quen thuộc phía trước đã biến mất không thấy, nàng mới bình thường trở lại từ thế giới của mình. Lúc này, người qua đường đều đã phân tán.



Chỉ là, mặc dù đã bình thường trở lại, trái tim nàng vẫn thấy ngột ngạt, khó chịu.



Giữa Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao, giữa sư huynh và sư muội, chẳng lẽ thực sự tồn tại quan hệ gì đó?



Nếu không, gia hoả kia luôn luôn không cho bất luận kẻ nào ngoại lệ, vì sao sẽ buông dáng người, đưa Đoan Mộc Dao đi dạo phố? Điều này quá không giống phong cách của hắn.



Thời điểm đối phó với độc cự mãng, Long Phi Dạ nóng vội bảo vệ tính mạng Đoan Mộc Dao như vậy. Tuy nhiên, thời điểm ở Dược Quỷ cốc, Long Phi Dạ lại không có bất luận thiên vị nào, ngược lại gần như hướng về phía nàng.



Mặc dù lúc trước sở dĩ hướng về phía nàng, bất quá là bởi vì hắn và nàng đều có cùng mục đích, vì huyết sinh đan.



Nếu như lúc trước, hắn không gánh vác hoàng mệnh, hắn có thể vẫn đứng ở phía bên nàng hay không?



Hàn Vân Tịch suy nghĩ, suy nghĩ, mỉm cười, tự mình khẽ cười giễu mình.



Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?



Nàng bất quá là Vương phi trên danh nghĩa của Long Phi Dạ mà thôi, giữa hắn và Tiểu sư muội hắn có quan hệ gì, có quan hệ gì với nàng đâu?



Sư huynh sư muội vốn dĩ luôn tương thân tương ái, có gì kỳ lạ đâu?



Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch thở thật sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, nàng thậm chí còn nỗ lực khẽ động khóe miệng, hiện lên tươi cười lạc quan.



Nàng vẫn duy trì tươi cười, đột nhiên xoay người, đi theo hướng khác.



Ai ngờ, khi nàng quay người lại, động tác quá lớn nên trực tiếp đụng phải người phía sau. Hàn Vân Tịch đang muốn xin lỗi, không ngờ người nọ lại hung hăng đẩy nàng một phen, "Tìm chết! Dám đâm vào bổn thiếu gia!"



Hàn Vân Tịch định thần nhìn lại, chỉ thấy đối phương là một đại thiếu nhà giàu, dáng người mập mạp, sau đầu cắm nghiêng một cây quạt xếp, vẻ mặt ăn chơi trác táng.



Hắn nhìn thấy Hàn Vân Tịch phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, đại thiếu gia béo nổi lên lòng xấu xa, lạnh lùng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, đi đường không có mắt sao? Không nhìn thấy phía sau có người hay sao?"



"Ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi, lớn lên đều có đôi mắt ở sau ót sao?" Hàn Vân Tịch vẫn mỉm cười.
Ngày đó nhóm quần chúng ở đây không hiểu, nhưng Cố Bắc Nguyệt là đại phu, hắn hiểu. Cũng đúng là bởi vì hắn hiểu, vì thế nhìn ra sự bất thường.



Để kiểm tra ra độc tính, có hai phương pháp: 1) nghiệm độc, 2) thử độc.



Nghiệm độc là sự tình của độc sư, thông qua ngửi, nếm, thậm chí là thông qua phản ứng phát sinh với độc dược khác để kiểm nghiệm. Người bình thường không thể hiểu được nguyên lý trong đó.



Để thử độc, có thể lợi dụng đá thử độc, hoặc dùng người hay động vật để thử độc. Đây là các loại thử nghiệm để người ngoài nghề nhìn xem.



Vạn Xà độc rất đặc biệt, hơn nữa liều thuốc trong lá trà rất nhỏ, nữ nhân này làm thế nào biết được, dùng cá vàng để thử độc?



Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch mỉm cười. Trước đó không lâu Cố Thất Thiếu cũng đặc biệt đi một chuyến tới Tần Vương phủ, hỏi nàng về vấn đề này. Cố Bắc Nguyệt tuy rằng không hiểu về độc, nhưng cũng không hổ là nhân vật cấp thần y.



Đối với Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch thật sự thiếu một phần đề phòng, nàng rất hào phóng trả lời, "Đã từng đọc qua ở trên một quyển sách cổ, may mắn nhớ kỹ."



"Là sách cổ do Thiên Tâm phu nhân lưu lại, đúng không?" Cố Bắc Nguyệt truy vấn nói.



Ách, được thôi, nàng dùng Thiên Tâm phu nhân làm lá chắn, chắn lại tất cả nghi ngờ trên người nàng, đơn giản cứ tiếp tục dùng đi.



"Ân, là nương ta lưu lại."



"Như thế xem ra, Thiên Tâm phu nhân cũng là cao thủ độc thuật." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.



Sau khi nói dối, người ta chỉ có thể dùng vô số lời nói dối để che dấu. Khoé miệng Hàn Vân Tịch hơi co giật, tiếp tục gật đầu, "Chắc là vậy, nhưng nàng ấy không có cơ hội dùng tới nó."



Hàn Vân Tịch nói, nhưng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng xoa xoa bụng, cười nói, "Hôm nay ta đến trễ, để ta mời ngươi ăn cơm."



Cố Bắc Nguyệt lập tức muốn cự tuyệt, nhưng Hàn Vân Tịch còn nhanh hơn so với hắn, hô to, "Tiểu nhị, tiểu nhị, lấy thực đơn lại đây!"



Tiểu nhị rất nhanh đã mở cửa tiến vào, Cố Bắc Nguyệt cũng không tiện cự tuyệt.



Trà lâu Minh Hương có rất nhiều món ăn nhẹ, hoàn toàn có thể tương đương với bữa ăn chính. Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch ăn cơm ở bên ngoài. Gọi một hơi thật nhiều đồ ăn vặt. Cố Bắc Nguyệt nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một chút sủng nịch, cũng không can thiệp.



Rất nhanh, đồ ăn đã được đưa vào, chỉ là, người đưa đồ ăn lên, lại khiến Hàn Vân Tịch khiếp sợ đến nỗi suýt nữa ngã xuống từ trên ghế.



Người tới... còn ai nữa?