Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 154 : Thủ đoạn, bỉ ổi thấp kém

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Đã đến lúc!



Bình rượu thứ tám của Nam công tử vẫn chưa được uống hết, mà bình rượu thứ chín của Bắc công tử cũng chưa uống xong, hai người đều say đến mức nằm xuống, Hàn Vân Tịch uống hết chín bình rượu vẫn còn đang đứng đấy.



Hàn Vân Tịch thắng! 



Tất cả mọi người ở đây đều không thể tin được, họ không thể tin được những thứ mà tận mắt đang chứng kiến, thế nhưng sự thật đã bày rõ trước mắt, những người trước đó vẫn còn chờ Hàn Vân Tịch thua, những nam nhân không quan tâm đến chuyện không phải của mình, tất cả đều nhìn nữ nhân này với cặp mắt khác xưa.



Quá mạnh mẽ!



Thực sự phục nữ nhân này! 



Trường Bình công chúa cũng bị chấn động, nàng đứng đó nhìn Hàn Vân Tịch dù mặt đã đỏ hồng nhưng vẫn cao quý kiêu ngạo như vậy, tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác mình kém nàng một bậc.



Lúc này, Mộ Dung Uyển Như đụng vào sau lưng nàng một cái: “Công chúa!”



Lúc này thì Trường Bình công chúa mới tỉnh táo lại, nàng hiểu rằng cơ hội đã đến, nàng lập tức nặn ra một nụ cười vui mừng rồi cười to nói: “Ta biết ngay là Tần hoàng thẩm sẽ không thua mà, sẽ không làm Tần hoàng thúc mất mặt! Trận đấu rượu này, Tần hoàng thẩm thắng!” 



Những người tâm phục khẩu phục chỉ nghĩ là Trường Bình công chúa cũng đã phục nàng, tuy nhiên Hàn Vân Tịch lại cảm thấy có gì đó rất bất thường.



Thật ra, lúc này Hàn Vân Tịch cũng đã đứng không vững nữa rồi, nàng cũng bắt đầu say nhưng nàng vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, nàng cũng không biết tại sao Trường Bình công chúa lại mời Nam Bắc công tử đến, nàng cảm thấy chỗ này có điều gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.



Chỉ có điều, nhìn thấy Nam Bắc công tử đã say đến như vậy, nàng đoán là hai người đó cũng chẳng làm ra được chuyện gì. 



“Vậy kính xin Trường Bình công chúa hãy thúc giục Nam Bắc công tử, đừng quên vụ cá cược của chúng ta!” Hàn Vân Tịch nói.



“Chắc chắn rồi! Đó là chuyện đương nhiên!” Trường Bình công chúa rất vui vẻ.



Xác định được là trận đấu rượu đã kết thúc, sự đề phòng và căng thẳng của Hàn Vân Tịch cũng biến mất, không thể không thừa nhận nàng đã uống quá nhiều đã vượt qua giới hạn của mình. 



Nàng từ từ ngồi xuống một tay đỡ trán, lúc này đầu óc nàng rất choáng, trong dạ dày lại đang sóng cuộn biển gầm muốn ói lại ói không được, sức lực cả người đã dần cạn kiệt, muốn động đậy gì cũng không được nữa chỉ ước gì có thể nằm xuống ngủ say như chết thôi.



Hàn Vân Tịch đang muốn cho tỳ nữ đưa nàng đến sương phòng để nghỉ ngơi, Mộ Dung Uyển Như vẫn luôn che dấu chính mình đi đến: “Tẩu tử, ta dìu người đi nghỉ ngơi nhé, người đã uống nhiều lắm rồi.”



“Không cần đâu, để cung nữ đưa ta đi là được.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói, cố gắng để mình có vẻ tỉnh táo hơn một chút, lúc này nếu để Mộ Dung Uyển Như dẫn nàng đi thì nàng không yên tâm. 



“Lương Thần Mỹ Cảnh, hai người các ngươi hãy đưa Vương phi nương nương đến sương phòng để nghỉ ngơi, hầu hạ cho cẩn thận!”




Hàn Vân Tịch tránh khỏi tay hắn, thế nhưng bàn tay kia của Trưởng Tôn Triệt lại chộp đến ngay lập tức, nắm chặt ống tay áo của nàng, thình lình kéo nàng lại gần hít sâu một hơi liền muốn giơ chân đè qua. 



Hàn Vân Tịch bị hù sợ, nàng không hề có sức lực để né tránh, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều lấy một cây kim châm trong hệ thống giải độc ra để làm vũ khí dùng hết sức bình sinh mà đâm vào đùi Trưởng Tôn Triệt!



“A…”



Trưởng Tôn Triệt khẽ kêu một tiếng, đau đến mức lăn xuống một bên lúc này hắn cũng đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng dưới tác dụng của độc tính và rượu thì hắn đã mất đi lý trí từ sớm, không chống cự được bản năng ước gì có thể chiếm được nữ nhân này ngay. 



“Đồ đáng ghét!”



Hắn nổi giận gầm lên một tiếng lại lao đến lần nữa, Hàn Vân Tịch muốn trốn đi thế nhưng nàng lại rất yếu, nghiêng người qua nhưng lại không cẩn thận té xuống giường.



Nhưng ai ngờ, Trưởng Tôn Triệt lại kéo cánh tay của nàng lại bám chặt không buông tay kia lại bắt đầu sờ mó. 



“Biến ngay!”



Hàn Vân Tịch hét lớn, kim châm lại đâm vào thế nhưng nàng thật sự đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi, vậy nên lần đâm này chẳng làm được gì Trưởng Tôn Triệt cả.



Trưởng Tôn Triệt bỗng nhiên kéo mạnh một cái làm rách ống tay áo của nàng, cái kéo này vô tình đã giải thoát cho Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch nhào sang một bên cuối cùng cũng nới rộng được khoảng cách với Trưởng Tôn Triệt. 



Nàng thở ra một hơi, lúc này mới ý thức được là mình có thể hạ độc thì cũng có thể giải độc!



Chết tiệt!



Nàng đã sợ đến mức choáng váng rồi hay sao? 



Nàng ước gì có thể đầu độc chết cái tên chết tiệt này thế nhưng nàng vẫn phải nhịn xuống, Trường Bình công chúa đã hạ độc rồi thì chắc chắn sẽ thực hiện bước tiếp theo, Trưởng Tôn Triệt không thể xảy ra chuyện được.



Lúc này, Trưởng Tôn Triệt cũng đã bò xuống giường lại muốn ép sát Hàn Vân Tịch lần nữa, mị dược trong người hắn rất phổ biến Hàn Vân Tịch vừa quét qua thì đã biết phải giải độc thế nào rồi.



Nàng cầm kim châm trong tay mình chọn huyệt vị ngay chỗ bụng của Trưởng Tôn Triệt, chỉ cần đâm hai châm vào thì mị dược sẽ được giải. 



Nàng dè dặt nhìn Trưởng Tôn Triệt đang từ từ đến gần, nàng không còn nhiều sức lực nữa cho nên chỉ có thể ra tay vào lúc Trưởng Tôn Triệt đến gần mình, lòng bàn tay của nàng đã toát hết cả mồ hôi cả đời này của nàng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.



Phải biết rằng nếu sẩy tay nàng sẽ tiêu đời!