Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 163 : Kinh hãi, đây là thi thể

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Một câu của Long Phi Dạ làm Đoan Mộc Dao tức giận bỏ đi, cũng phá hỏng sạch sẽ không khí hòa thuận vui vẻ của bữa tiệc này.



Rốt cuộc một tiếng ""rầm" vang lên cắt đứt sự im lặng, Thiên Huy hoàng đế đập bàn đứng lên làm tất cả mọi người giật mình, đến cả Thái hậu lẫn Hoàng hậu đều nín thở.



"Tần vương, qua đây cho trẫm." Thiên Huy hoàng đế đen mặt lạnh giọng nói. 



Long Phi Dạ mặt không đổi sắc tao nhã đứng dậy, bước theo Thiên Huy hoàng đế ra ngoài, mãi đến khi hai bóng dáng cao lớn kia hoàn toàn biến mất, trong cung mới nhốn nháo lên, tiếng bàn tán vang lên xôn xao.



Long Phi Dạ lấy lí do không có thời gian mà từ chối Đoan Mộc Dao, tuy rằng không quan hệ trực tiếp với Hàn Vân Tịch, nhưng câu trả lời về việc "có tin vui" của Tần vương vẫn khiến mọi người thì thầm về nàng.



Chuyện Tần vương từ chối không thể nghi ngờ là một tin tức cực tốt đối với Hàn Vân Tịch, nếu Đoan Mộc Dao không vào được Tần vương phủ, vậy vị trí Vương phi nương nương của Hàn Vân Tịch có thể giữ vững rồi. 



"Ha ha, Hàn Vân Tịch thật quá may mắn, lúc Thái hậu chỉ hôn Tần vương còn nhỏ, nếu đổi lại là hôm nay, e là cũng bị từ chối."



"Cũng khó nói lắm, ngươi không nghe Tần vương vừa nói sao, rõ ràng đã sủng hạnh nàng, nghe nói Hàn Vân Tịch còn ở trong Phù Dung viện của Tần vương đó!"



"Rồi sao? Ta không tin cô ta có thể lọt mắt xanh của Tần vương, chẳng phải chỉ biết tí chút độc thuật sao?" 



"Đâu chỉ vậy, ngươi chưa nghe chuyện trên Mai Hoa yến à? Ngay cả Vinh Nhạc công chúa đều phải chịu thua, ta thấy vị nương nương này cũng không đơn giản đâu!"



....



Mặc dù có ý kiến không đồng tình, thế nhưng chuyện Hàn Vân Tịch được sủng ái cũng từ đây mà truyền ra. Ngay tại lúc mọi người xôn xao bàn tán, Hàn Vân Tịch đã lén ra ngoài từ lâu, tìm một cung nữ đưa nàng đi xử lí vết bẩn trên người. 



Người đi chưa được bao lâu, thái hậu đã hói: "Tần vương phi đâu?"



"Bẩm thái hậu nương nương, vương phi nương nương đã cùng với Hứa ma ma đi lau vết bẩn trên y phục." Cung nữ tỉ mỉ bẩm báo.



Đáy mắt Thái hậu có chút phức tạp, không nói thêm câu nào. 



Thái hậu cũng có nghe qua chuyện ở Mai Hoa yến, đối với nha đầu Hàn Vân Tịch kia, nàng vừa thương vừa hận, vốn dĩ nghĩ nếu Đoan Mộc Dao tới vương phủ, với tính cách của Nghi thái phi, nhất định sẽ để Hàn Vân Tịch phải chịu ấm ức, lúc đó nàng sẽ có cơ hội lợi dụng Hàn Vân Tịch. Ai biết mọi chuyện lại thành ra thế này, Tần vương làm bẽ mặt Vinh Nhạc công chúa ngay trước mặt mọi người, chuyện này nếu truyền tới hoàng thất Tây Chu, vậy phải làm thế nào đây?



Thái hậu cau mày, lo lắng vô cùng, hoàng hậu chần chờ trong chốc lát, thấp giọng khuyên nhủ: "Mẫu phi, con thấy chuyện này còn có thể cứu vãn."



"Nghĩa là sao?" Thái hậu thuận miệng hỏi, cũng không ôm hi vọng gì nhiều. 




"Trường Bình! Trường Bình!"



Hoàng hậu gần như là xông tới, vừa trông thấy người nằm trên mặt đất, trước mắt nàng tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống, cũng may có Long Thiên Mặc đúng lúc đỡ được. 



Thái hậu chống quải trượng, được ma ma nâng tiến vào, mặt mũi trắng bệch, cả người đều đang run rẩy, gần như đứng không vững.



Mà Long Thiên Mặc nhìn thấy mọi chuyện, vừa giận vừa sợ, thô bạo rống lên: "Cố Bắc Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Cố Bắc Nguyệt cúi đầu, khom người lui sang một bên, sau đó quỳ xuống: "Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ... xin nén bi thương!" 



"Sao cơ!"



Thái hậu kinh hãi, hô hấp khó khăn, mắt trợn trừng.



"Không... không! Không thể nào! Không thể! Ngươi nói dối! Nói dối!" 



Hoàng hậu nhấc chân đá Cố Bắc Nguyệt, ra lệnh: "Ngươi mau cứu nó, cứu nó đi! Ngươi cứu không được nó, bổn cung sẽ chôn ngươi theo!"



Cố Bắc Nguyệt quỳ lại lần nữa, giọng nói nặng nề: "Hoàng hậu nương nương, xin nén bi thương."



"Ta không tin! Không tin! Trường Bình, con ta! Con gái ta!" 



Hoàng hậu khóc rống lên, giãy khỏi Long Thiên Mặc mà xông đến, nàng ôm lấy Trường Bình công chúa dùng sức lay người, thế nhưng... công chúa thực sự đã chết rồi.



"Không! Trường Bình, sao con có thể... sao có thể bỏ lại mẫu phi! Trường Bình, sao lại thế này! Con của ta, con ta....."



Nhất thời, những người ngoài phòng đều quỳ xuống, chỉ nghe thấy hoàng hậu khóc đến tê tâm liệt phế. 



Long Thiên Mặc nhìn muội muội mình, làm sao cũng không thể tin tưởng được, hắn lớn giọng chất vấn: "Cố Bắc Nguyệt, đang yên lành sao nó lại chết?"



Người đã chết, vậy nguyên nhân là gì?



Vết thương trên trán kia, không thể là vết thương chí mạng được.