Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 175 : Mẫu phi, con đã về

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Vì sao lại cứu hắn?



Kỳ thật, nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ là, vì sao đối mặt với sự hỏi dồn của Long Phi Dạ, ánh nhìn bá đạo, Hàn Vân Tịch lại do dự.



Nàng đang do dự cái gì, nàng còn có đáp án khác sao? 



"Vì sao?" Long Phi Dạ càng ngày càng đến gần.



Hàn Vân Tịch vội vàng thốt nên lời: "Bởi vì chàng lấy lệnh đặc xá cứu ta, lần này ta cũng cứu chàng một lần, chúng ta không ai nợ ai!"



Ai ngờ, Long Phi Dạ lạnh giọng: "Ai muốn không ai nợ ai với nàng?" 



Ối...



Hàn Vân Tịch sửng sốt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Long Phi Dạ, cái tên này... có ý gì?



Lần này, Long Phi Dạ lại là người né tránh ánh mắt, hắn lập tức đẩy ra, ho nhẹ vài cái, lạnh lùng nói: "Hàn Vân Tịch, lệnh đặc xá của bản vương tốt như vậy, nàng vẫn nợ bản vương." 



Người này thật hẹp hòi!



Hàn Vân Tịch nhếch miệng, lười tính toán với hắn, hắn hỏi xong rồi, giờ đến lượt nàng.



"Chàng kháng chỉ không lấy Vinh Lạc công chúa, nên mới bị giam lỏng sao?" 



Lúc Hàn Vân Tịch hỏi câu này, liền cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, đây là chuyện rõ ràng rồi, vậy mà, nàng lại còn hỏi.



"Đúng." Long Phi Dạ trả lời dứt khoát.



"Tại sao vậy?" Hàn Vân Tịch lại vội vàng hỏi. 



Được rồi, hỏi vấn đề này, cũng vẫn khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ ngu xuẩn, nhưng mà, nàng vẫn cứ hỏi.



Nhưng mà, lần này, Long Phi Dạ không trả lời dứt khoát nữa, hắn hỏi ngược lại: "Chuyện này có liên quan gì đến nàng sao?"



Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch liền á khẩu không trả lời được, kỳ thật, nàng đang định hỏi đến điều này, thì không ngờ lại bị gia hỏa này hỏi ngược lại. 



Cự tuyệt Vinh Lạc, thì có liên quan gì đến nàng sao?



Nếu không, bị ép cưới một người cũng là cưới, bị ép cưới hai người cũng là cưới... chàng sao phải cố chấp làm to chuyện như thế?



Được rồi, nàng thừa nhận nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Long Phi Dạ, đôi mắt lạnh băng, nàng liền không hỏi nổi, nhỡ chọc giận người này thì phải làm sao? 



Kỳ thật, bị ép cưới một người đã rất bực bội rồi, không cần phải chịu bực bội thêm lần nữa đâu, không phải sao?
Nàng hung hăng kéo một cái, rất hung dữ: "Thật sự là chuyện rất quan trọng! Mau đi đi!"



Dường như, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám hung dữ với hắn như vậy, hoặc có thể nói là, đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đối xử hung dữ như vậy.



Muốn nổi giận, nhưng lại chỉ lạnh lùng nói: "Vậy nàng buông tay ra!" 



Hàn vân tịch lập tức liền buông tay, rõ ràng là cánh tay được buông ra, thế nhưng không biết vì cái gì, Long Phi Dạ dường như lại cảm thấy trống trải.



Hắn không thích loại cảm giác xa lạ này.



"Dẫn đường!" Hắn lạnh giọng, ngược lại thúc giục nàng. 



Hàn vân tịch xoay người rời đi, dẫn Long Phi Dạ đến Mẫu Đơn Viện của Nghi thái phi, Nghi thái phi đã ngủ rồi, Quế ma ma gác đêm ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh phòng.



Hàn Vân Tịch không để ý tới Quế ma ma, tự mình đi gõ cửa: "Cốc cốc cốc" âm thanh rất lớn.



Long Phi Dạ đứng sau lưng nàng, hoàn toàn không đoán được là người phụ nữ này định làm gì, mẫu phi đã ngủ rồi, nàng tìm mẫu phi làm gì? 



Tiếng đập cửa đánh thức Quế ma ma canh cổng, Quế ma ma đứng lên, trong phòng liền truyền đến sự chất vấn đầy tức giận của Nghi thái phi: "Quế ma ma, có chuyện gì thế! Nửa đêm canh ba rồi, làm gì vậy?"



Nhưng mà, Quế ma ma lại không trả lời, bà há mồm trợn mắt nhìn Long Phi Dạ đứng ở bên cạnh, vẫn còn duy trì động tác đang đứng dậy.



Trời ơi, Tần Vương! Tần Vương trở về! 



Rất nhanh, Nghi thái phi liền khoác áo tự ra mở cửa, vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch đứng ở cửa, bà liền nổi giận: "Hàn Vân Tịch, ngươi làm gì vậy?"



Nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại cười cười, cười nói: "Mẫu phi, con về rồi, con dẫn theo cả Tần Vương điện hạ về rồi!"



Nàng nói rồi tránh ra một bước, Nghi thái phi lập tức nhìn thấy Long Phi Dạ đứng ở một bên. 



Nghi thái phi lập tức che miệng, không để ý tới áo ngoài trượt xuống, bà không dám tin vào mắt của mình, bà xông lên phía trước ôm lấy Long Phi Dạ: "Phi Dạ, con... "



Long Phi Dạ rốt cuộc cũng hiểu ra Hàn Vân Tịch dẫn hắn tới đây để làm gì rồi, hắn mặc cho Nghi thái phi kích động kéo hắn nhìn từ trên xuống dưới, hỏi này hỏi kia, có chút không biết làm sao, nhưng cũng không có cách nào từ chối.



Mà Hàn Vân Tịch thì lại ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ vui mừng của Nghi thái phi, liền thầm cảm thấy vui vẻ. 



Nàng không phải là tai họa, càng không phải là sao chổi.



Mặc dù nhà mẹ đẻ suy tàn, nàng không quyền không thế không chỗ dựa, không thể sánh được với sự tôn quý vinh hiển của Vinh Lạc công chúa, nhưng mà nàng dựa vào bản thân có thể dẫn Long Phi Dạ trở về rồi.



Nghi thái phi, Hàn Vân Tịch con đây không hề kém cạnh Vinh Lạc công chúa gì cả!