Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 195 : Nàng có quan hệ gì với đường môn

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Hàn Vân Tịch đắm chìm trong sự run sợ của mình, không phát hiện ra sự khác thường xung quanh, mà Long Phi Dạ ngự trên lưng ngựa, tựa như một vị vương không để gì vào trong mắt, về phần hắn có chú ý đến những lời nói của mọi người xung quanh không, cái này không thể biết được.



Một ngựa, hai người, náo động toàn thành.



Ngay bên cạnh một khách điếm, Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi đang ngồi dựa vào cửa sổ.



Cố Thất Thiếu bởi vì ăn trộm cây trà giống trân quý của Tạ gia, bị Tạ gia phát phong sát lệnh khắp toàn thành, cho đến hôm nay dưới sự hỗ trợ âm thầm của Mộc gia mới tháo chạy ra khỏi Dược Thành, vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy một màn này.



Cho dù Mộc Linh Nhi trong mắt chỉ có Cố Thất Thiếu, thế nhưng, nhìn thấy Long Phi Dạ, nàng cũng quên cả chớp mắt.



“Thất ca ca, nam nhân kia là ai, nhìn thấy có vẻ rất đáng sợ.”



“Chính là muốn đến nhà ngươi…” Cố Thất Thiếu thuận miệng trả lời, mặc dù rất hận Long Phi Dạ, nhưng hắn từ trước đến nay sẽ không để thù hận tra tấn mình, mối hận Long Phi Dạ hắn luôn nhớ kỹ, cũng không tức giận.



Sự chú ý của hắn đặt trên người Hàn Vân Tịch, phát hiện độc nha đầu này mới có mấy ngày không gặp mà đã gầy đi không ít!



Nàng nhìn qua rất mệt mỏi, nàng cùng Long Phi Dạ không phải là đến hôm nay mới về thành sao? Bọn hắn lại cùng nhau đi làm cái gì đây?



Long Phi Dạ công khai đưa nàng ấy về thành như thế này, là có ý cho người trong thiên hạ biết được thân phận của nữ nhân này, hay là vô tình đây?



Nghĩ đến đây, khóe miêng Cố Thất Thiếu hiện lên một vẻ xem thường lạnh nhạt, Long Phi Dạ sẽ làm những việc không có mục đích sao? Đánh chết hắn cũng không tin.



Chỉ là, hắn đoán không ra dụng ý của Long Phi Dạ, hoặc là, Long Phi Dạ cũng nhìn trúng Hàn Vân Tịch rồi?



“Thất ca ca, hắn rốt cuộc là người thế nào? Muội thấy không đơn giản.” Mộc Linh Nhi vừa hỏi, ánh mắt vừa nhìn theo người phía dưới, nàng muốn nhìn lâu hơn một chút, dù là một chút cũng được.



Nam nhân này, làm cho người khác nhìn thấy lần đầu, đều thấy sợ hãi. Nhìn lần thứ hai lại càng sợ hãi hơn, nhưng lại không có cách nào để kiềm chế không nhìn thêm lần thứ ba.



“Tần vương Thiên Ninh”



Cố Thất Thiếu đáp một cách hời hợt, không giống với Mộc Linh Nhi, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên người Hàn Vân Tịch.



Vừa nghe bốn chữ “Tần Vương Thiên Ninh”, Mộc Linh Nhi thất kinh, một ngụm nước trà trực tiếp phun ra khỏi miệng, “Huynh nói cái gì?”



Cố Thất Thiếu liếc mắt nhìn mặt bàn đầy nước trà một cái, sau đó tiếp tục đi xuống lầu xem tiếp.



“Hắn chính là Tần vương Thiên Ninh? Huynh… huynh... cha của muội mà biết điều này, đảm bảo sẽ đánh chết huynh!” Mộc Linh Nhi bị kinh hãi đến mức mặt trắng bệch.
Trước tiên cần phải biết những ám khí kim châm này dùng như thế nào, tẩm độc ra sao, tẩm loại độc gì. Có loại độc dùng rất tốt, đem chất độc dính vào ám khí liền có thể để được rất lâu, nhưng mà, có một số độc nhất định phải ngâm lâu, cũng chính là phải luyện chế độc mới dùng được.



Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, khoảng thời gian sắp tới của mình sẽ bận rộn đây.



Ngày hôm đó, nàng đang ở trong sân thử chế độc trên ám khí kim châm, đột nhiên một trận gió thổi qua, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện, ống tay áo nhẹ nhàng phất qua gương mặt của nàng, tựa như dịu dàng vuốt ve.



“Ối!”



Hàn Vân Tịch thất kinh, mạnh mẽ đứng dậy, định thần nhìn lại, đã thấy một nam tử giống như hồ yêu chuyển thế đẹp tuyệt mỹ, áo bào đỏ khuynh thành, đứng ở bên cạnh, híp đôi mắt hẹp dài, cười với nàng một cách vô hại.



Người này, ngoại trừ Cố Thất Thiếu, thì có thể là ai?



Hàn Vân Tịch cũng nheo mắt, làm một mặt nguy hiểm: “Lại là ngươi!”



“Độc nha đầu, ca ca ta không giết chồng nàng, tại sao thấy ta lại có vẻ không hoan nghênh?” Cố Thất Thiếu nghiêm túc hỏi.



“Không mời mà tới không phải lừa đảo thì là kẻ trộm.” Hàn Vân Tịch cũng không nể mặt, nàng cùng hắn ta không thù không hận, nhưng mà, hắn tự nhiên xông vào phủ Tần vương, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.



“Không có chuyện gì thì không thể tới nhìn nàng một cái hay sao?”



Cố Thất Thiếu cười cười đi tới, từ tay áo rộng thùng thình móc rồi lại móc, móc ra một đống đồ vật, nhân sâm, tổ yến, sò tuyết, hoa nhựa cây các loại, tất cả đều là thuốc bổ thượng đẳng, từng túi đặt trên bàn đá, số lượng cũng không ít.



Hàn Vân Tịch trợn tròn mắt. “Ngươi làm gì vậy?”



“Cho nàng bồi bổ thân thể, mới một thời gian không gặp, nàng làm cái gì mà gầy đi trông thấy.” Cố Thất Thiếu quan tâm nói.



Hàn Vân Tịch kinh ngạc đến co rút khóe miệng, thế nhưng, nàng lại nói: “Tự nhiên lại ân cần, không gian thì là trộm!”



Cố Thất Thiếu chỉ coi như không nghe thấy, liếc qua đám ám khí kim châm trên bàn, đáy mắt hiện lên tia phức tạp: “Ám khí Đường Môn?”



Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới đồ trên bàn, đang muốn thu lại, Cố Thất Thiếu lại giữ tay nàng, cản lại, chăm chú hỏi: “Độc nha đầu, nàng có quan hệ gì với Đường Môn?”



Hàn Vân Tịch chưa từng thấy qua ánh mắt Cố Thất Thiếu nghiêm túc như thế, nàng hơi bị kinh hãi, nhưng đột nhiên có hòn đá bay tới, đánh trúng vào mu bàn tay của Cố Thất Thiếu, máu tươi lập tức bắn tung tóe!



Ối!