Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 197 : Không vội, ai cầu ai đây

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Ngay cả Triệu ma ma đều thức thời lui xuống, trong viện không có một ai, đặc biệt yên tĩnh.



Long Phi Dạ ngồi đó, đang chọn kim châm ám khí. Hàn Vân Tịch đứng bên cạnh len lén liếc mặt hắn, nàng không có nhìn nhầm, hắn thật sự rất bình tĩnh.



Chuyện hôm qua dường như không ảnh hưởng gì đến hắn.



Nhưng mà, đó là nụ hôn đầu của nàng nha!



Vậy còn hắn?



Nụ hôn tối qua đến quá đột ngột, cũng quá ngắn ngủi, một người không có kinh nghiệm như nàng thật không nhìn ra nụ hôn đó của hắn là nụ hôn đầu hay là đã rất thành thạo. nói chung, chỉ có một ấn tượng, hắn rất bá đạo!



Nghĩ nghĩ, một màn kia lại bất giác hiện lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ của Hàn Vân Tịch lập tức đỏ lên, mà ngay lúc này, Long Phi Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.



Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tựa như nhìn ra được cái gì đó, Hàn Vân Tịch lúng túng mặt như sắp bốc cháy, nàng vội vàng quay người, hoảng hốt bỏ chạy, “Điện hạ chờ một lát, thần thiếp đi bưng trà lên!”.



Long Phi Dạ ngân mâu thâm thúy lóe lên ý cười, làm cho người ta nhìn không thấu. Hắn cũng không gọi nàng lại mà tiếp tục lựa chọn ám khí kim châm trên bàn đá.



Không lâu sau, Hàn Vân Tịch đúng thật bưng trà và bánh ngọt tới, đã có thời gian để điều chỉnh tâm lý nàng đã phục hồi khá tốt, ít nhất cũng nhìn tự nhiên so với ban nãy.



“Điện hạ, dùng trà.”



Nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn, to gan nhìn thẳng vào mắt hắn.



Cái tên này đã thản nhiên như vậy thì nàng có gì phải khó chịu chứ?



Long Phi Dạ, việc đêm qua là ngoài ý muốn. lần sau bổn vương phi sẽ không dễ dàng bị mạo phạm như vậy đâu.



Long Phi Dạ bình tĩnh nhàn nhã nhận lấy chén trà, chậm rãi ung dung mà uống. Hàn Vân Tịch cũng học theo bộ dáng hắn, nhàn nhã uống trà, cả hai đều rất im lặng.



Đang ngay cuối mùa xuân, hoa Lê trong viện lả tả bay xuống, một màn này nhìn từ xa tự như bức tranh, cảnh đẹp, người đẹp, năm tháng cũng lẳng lặng đẹp lên.



Nhưng mà, người trong bức tranh này có thật sự tĩnh hay không thì chỉ có họ mới biết.



Long Phi Dạ sớm đã chọn được năm loại kim châm trong một đống kim châm kia cho Hàn Vân Tịch học và sử dụng, gồm Mai Hoa châm, Chỉ châm, Điểm Huyệt châm, Bài châm và Khẩu châm.



Hắn cầm một cây Mai Hoa châm lên, bắt đầu dạy.


Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch liền trợn mắt há miệng, lời tới miệng lại nói không ra.



Long Phi Dạ hứa dạy nàng ám khí, thế nhưng lại không hứa sẽ dạy thế nào, dạy đến trình độ nào, cho nên, hắn giới thiệu sơ qua cũng tính là đã àm tròn lời hứa, nàng cũng chẳng nói gì được.



Tên quỷ hẹp hòi này!



Hắn rõ ràng là nhớ chuyện lúc về ở cửa thành!



Đợi Đường Li đến dạy nàng?



Khi nào Đường Li đến? có thật là sẽ đến hay không?



Hàn Vân Tịch cười ha ha.



Mà Long Phi Dạ sớm đã quay người rời đi, gường mặt xưa nay băng lãnh hiện lên một đường cong như có như không, giống như đang cười trộm.



Hàn Vân Tịch, người cầu bản vương rất nhiều, nhưng mà, hết lần này đến lần khác đều thiếu nàng.



Hàn Vân Tịch nhìn bóng lưng Long Phi Dạ, cũng không đuổi tiếp, nàng nheo mắt, hừ một hơi, muốn nàng cầu hắn sao, không có cửa!



Long Phi Dạ, là chàng bảo ta tiếp xúc với ám khí, chàng sau này đừng đến cầu ta học!



Hàn Vân Tịch quyết tâm, bắt đầu từ ngày đó nàng hạ độc lên một đống châm, nàng bất giác lại nhớ đến tên Cố Thất Thiếu kia, độc trên mu bàn tay hắn đã giải chưa? Vết thương đã khỏi chưa?



Lần sau hắn còn dám xông vào không?



Nghe Triệu ma ma nói, bắt đầu từ tối qua, không chỉ có Phù Dung Viện, thị về của toàn bộ cả vương phủ đều gia tăng gấp đôi, nghe nói đều lầ người được điều động từ Cô Uyển tới.



Lúc này, Cố Thất Thiếu không ở ngoài, mà lại ở chính Hàn gia.



Hắn ngồi trên nóc khuê phòng bị bỏ trống của Hàn Vân Tịch, đang đắm chìm trên khuôn mặt tuấn mỹ, tự mình cởi bỏ mấy vòng băng gạc trên mu bàn tay.



May mắn hôm qua chạy nhanh, nếu không, tay hắn đã bị Hàn Vân Tịch hủy rồi.



Thực Nhục tán!



Tim nha đầu này làm bằng cái gì vậy, sao lại ác thế?