Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 216 : Cùng bản vương đi một chuyến

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Thái hậu muốn ban thánh chỉ xuống nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như, thế nhưng, người trong nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như đều đã bị Nghi thái phi xử lý. Không, nói đúng hơn, nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như chính là Thiên Ninh Hoàng gia.



Thái hậu có cách làm không hợp lẽ thường như vậy, khiến Nghi thái phi và Hàn Vân Tịch lập tức cảnh giác, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt không dám dừng lại quá lâu, ngầm hiểu ý nhau.



Chẳng lẽ lão Thái hậu này đã phát hiện ra manh mối gì? Hôm nay tới thăm là cố ý đến xò xét Nghi thái phi?



Đối mặt kiểu thăm dò này, ai cũng không thể lo lắng bằng Nghi thái phi, nhưng Nghi thái phi dù sao cũng không phải đèn cạn dầu, trong lòng có lo lắng thế nào, trên mặt bà cũng không lộ ra sơ hở gì, thậm chí bà không lảng tránh vấn đề này, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Bây giờ Uyển Như đã là người của Bình Bắc Hầu phủ, thánh chỉ ban xuống nhà cũ, không thích hợp lắm?”



Ai ngờ, Thái hậu trả lời còn hay hơn: “Ai gia ban đầu cũng nghĩ như vậy, chỉ là Hoàng đế có ý định như vậy, nhất định có sự suy tính của Hoàng đế, ai gia cũng không có nhiều tâm tư phỏng đoán tâm tư của người.”



Tâm tư của Thiên Huy Hoàng đế?



Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch ở bên cạnh càng thêm kinh ngạc, nàng gần như có thể khẳng định, liên quan tới thân thế của Mộ Dung Uyển Như, Thái hậu và Hoàng đế nhất định đã biết gì đó, cho dù không biết, cũng nhất định đã hoài nghi cái gì, nếu không, Thái hậu hôm nay đến đây sẽ không nói nói thẳng ra như vậy.



Đây đâu phải là thăm dò, đây nhất định là đến cảnh cáo bọn họ.



Nghi thái phi vững như Thái Sơn, nhẹ nhàng mà cười: “Đã là ý tứ của Hoàng đế, vậy thì theo lời Hoàng đế nói mà làm đi, chỉ là, năm đó ta xin Uyển Như từ trong tay Hoàng hậu, sự tình ở nhà cũ của nàng ta cũng không hiểu rõ lắm, bây giờ nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu tìm đến nhà cũ của nàng, xem ra vẫn phải hỏi Hoàng hậu mới đúng.”



Hàn Vân Tịch âm thầm bội phục Nghi thái phi, trong thời điểm quan trọng như này, không chỉ giữ được sự bình thản, mà còn cố ý nhắc đến Hoàng hậu, điều này khiến nụ cười đắc ý của Thái hậu giảm đi mấy phần.



“Thế nào, nhiều năm như vậy đến, Uyển Như không qua lại với người trong nhà cũ?” Thái hậu nghi ngờ nói.



“Đó là chuyện của nàng, người cũng không phải không biết, ta ghét nhất những những kẻ quê mùa thô bỉ đến bắt quàng làm họ này, Tần vương phủ có quy củ của Tần vương phủ, cho dù Uyển Như có qua lại với người trong nhà cũ, thì cũng phải âm thầm mà làm.”



Nghi thái phi vẻ mặt khinh thường, khoan thai quý phái dựa vào ghế, thái độ hờ hững này, khiến Thái hậu không thể tiếp tục truy hỏi.



Thái hậu cùng Nghi thái phi, đều là những bà lão đã “thành tinh”, thần thái đều rất ung dung, nhưng Lý ma ma ở bên cạnh không nhịn được, vội vàng thăm dò: “Nếu đã như vậy, vậy thì phải để người của Tú cung đi điều tra một phen rồi.”



Nghi thái phi gật đầu nhẹ, biểu thị không có bất kỳ ý kiến gì.


Ở chỗ này động thủ tất nhiên sẽ không kinh động tới người ở Dược thành, Hàn Vân Tịch nghĩ Long Phi Dạ hẳn là muốn ra tay.



Thế nhưng ai biết, xe ngựa trước mặt bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ cao thủ áo đen quay người lại nhìn về phía hai người, dáng vẻ đó, dường như đã sớm biết hai người đang bám theo.



Hàn Vân Tịch khiếp sợ, Long Phi Dạ lại rất bình tĩnh, chậm rãi dừng lại.



Đây là tình huống gì vậy?



Chỉ thấy một tên cao thủ áo đen quỳ xuống bên cạnh xe ngựa, người trên xe ngựa giẫm lên lưng cao thủ áo đen, ưu nhã bước xuống, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng.



Nàng cao hơn Hàn Vân Tịch khoảng một cái đầu, trên người mặc bộ sườn xám bó sát đỏ rực, cổ áo rất cao, tôn lên đường cong cần cổ duyên dáng, đường xẻ tà đến gần bắp đùi, theo những bước chân của nàng ta, đôi chân cân xứng thon dài như ẩn như hiện, khiến người ta thấy mà rạo rực trong lòng.



Nàng ta không chỉ có dáng người đẹp, còn có dung mạo đẹp đẽ, ngũ quan nổi bật, xinh đẹp động lòng người.



Có người đã từng nói, sườn xám bó sát, đường xẻ tà dưới đầu gối, đó là tiểu thư khuê các, không bước ra khỏi cửa, bước đi quy củ, gót sen uyển chuyển; sườn xám rộng rãi, đường xẻ tà đến đầu gối, đó là bà chủ, chỉ đơn giản là để thuận tiện làm việc; mà loại sườn xám bó sát này, đường xẻ tà đến bắp đùi, cơ bản là những nữ tử phong trần chốn làng chơi.



Thế nhưng, nữ tử áo đỏ này không có vẻ phong trần, vẻ đẹp động lòng người, toát lên một loại ưu việt bẩm sinh, vẻ kiêu ngạo và tự tin trong đáy mắt nàng ta khiến Hàn Vân Tịch biết rằng nữ nhân này có lai lịch bất phàm.



Nàng ta không thể nào là Tô nương, Hàn Vân Tịch lập tức hiểu ngay, đây là một cái bẫy, Thái hậu cố ý tung tin ra dụ Long Phi Dạ đến đây!



Thế nhưng, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không lo lắng nhiều nữa.



Nữ tử áo đỏ khinh thường liếc Hàn Vân Tịch một cái, ánh mắt vừa nhìn sang Long Phi Dạ, biểu tình cao ngạo liền trở nên ôn hòa, nàng ta trêu đùa nói: “Tần Vương điện hạ lại ngồi chung một ngựa với nữ tử, Sương Nhi đang mơ thấy ác mộng sao?”



Hàn Vân Tịch vốn định yên lặng xem Long Phi Dạ ứng đối cái bẫy này ra sao, ai biết, đối phương không chỉ biết Long Phi Dạ, còn chĩa mũi nhọn vào người nàng.



Có thể nhìn thấy yêu và hận trong đáy mắt nữ nhân này, thực ra nàng và Long Phi Dạ cũng chỉ ngồi chung ngựa mà thôi, không đại diện cho cái gì cả.



Có điều, nếu đối phương đã nói đến mức này, nàng sao có thể sợ hãi mà lùi bước?