Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 225 : Thực sự bảo vệ hết lòng

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Long Phi Dạ lại nói gì đằng sau Vinh Thân Vương rồi, Hàn Vân Tịch cũng không nghe thấy. Cho đến khi người cũng đi rồi, nàng vẫn đứng tại chỗ cúi thấp đầu.



Tâm trạng vô cùng sa sút! Thực sự mà nói là thất vọng.



Lúc dời khỏi Phù Dung viện, lúc bị cự tuyệt trên xe ngựa cũng chưa từng thất vọng như vậy.



Thế nhưng lần này...



Long Phi Dạ, hóa ra... chàng cũng chỉ như thế!



Long Phi Dạ vừa đi, Âu Dương đại nhân theo sau liền quay lại, không thể đợi mà đổi Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt về phòng giam ban đầu. Cố Bắc Nguyệt vốn muốn nói gì đó với Hàn Vân Tịch, đáng tiếc không có cơ hội nào.



Nữ nhân này vẫn luôn là vật thể phát sáng, cho dù thân ở trong thế giới đen tối nhất, nàng cũng có được sức mạnh có thể chiếu sáng mình nhưng nàng của bây giờ lại giống như dạ minh châu ảm đạm trong một khắc, tử khí nặng trĩu.



Một trong hai người bị dẫn qua phía bên phải, một người bị dẫn qua bên trái. Tuy Cố Bắc Nguyệt im miệng không nói, lại quay đầu lần nữa nhìn qua đó. Trong đáy mắt chứa sự quan tâm và đau lòng, đáng tiếc Hàn Vân Tịch hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, cũng đã quên sự tồn tại của Cố Bắc Nguyệt.



Long Phi Dạ bỏ xe giữ tướng, Cố Bắc Nguyệt cũng rơi vào ngục tù. Lúc này còn có ai có thể tìm được cấp cao của Y Học viện để cứu họ chứ? Ai đến cứu Hàn gia đây?



Kỳ thật trên tay Hàn Vân Tịch có một vương bài, không chỉ có thể tự cứu còn có thể cứu không ít người. Đáng tiếc nàng căn bản không ngờ phần trên chuyện Tô Nương đó.



Trở lại nhà lao tối tăm dơ bẩn, Hàn Vân Tịch dựa trên vách tường lạnh lẽo, đáy mắt tối mờ một khoảng, trái tim cũng lạnh rồi.



Âu Dương đại nhân khinh thường liếc nàng một cái, cũng không tị húy, lại hạ lệnh trước mặt nàng: "Người đâu, sau này một ngày ba bữa theo quy cách của tử tù!"



Âu Dương đại nhân là người bộ quan Từ đại nhân tiến cử. Lúc đầu Hàn Vân Tịch ghét cả Từ đại nhân và Hàn gia đại thiếu, người bị làm khó nhất chính là Âu Dương đại nhân.



Bây giờ, tình thế sáng tỏ, Âu Dương đại nhân có thể không báo thù sao?



Đương nhiên, thân phận của Hàn Vân Tịch bày ở đó, Âu Dương đại nhân không dám động hình bừa nhưng ngược đãi nhẹ nàng mấy ngày cũng có thể được.



Âu Dương đại nhân vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ phẫn nộ nhưng ai biết Hàn Vân Tịch lại giống như người chết vậy, không hề phản ứng mà đứng ở đó.
Ánh mắt Cố Bắc Nguyệt chợt sáng, dường như hiểu rõ gì đó, cười nhàn nhạt: "Hắn thông minh đấy, biết phải tìm Lạc Túy Sơn."



Lạc Túy Sơn là người thế nào?



Trong Lý sự của Y Học viện, trừ Cố gia gia qua đời ra thì chỉ có hai Y Tông lục phẩm, một người là Tỷ lý sự, người kia là Lạc Túy Sơn Lạc lý sự.



Trưởng lão của hội Y Thành trưởng lão không dễ mời, hơn nữa trưởng lão lộ diện cố kỵ rất nhiều, chưa chắc hiệu quả có Lạc Túy Sơn lộ diện sẽ tốt. Cuộc đối đầu chết chóc tuyệt đối đó của Lạc Túy Sơn và Tỉ lý, ai cũng không chắc ai được.



Một khi Lạc Túy Sơn tóm lấy khiếm khuyết của Tỷ lý sự, nhất định sẽ không nể mặt ai, làm việc đến cùng, một bước cũng không nhường.



"Chủ tử, lai lịch của Cố Thất Thiếu này..."



Lính coi ngục còn chưa nói xong, Cố Bắc Nguyệt liền ra hiệu hắn ngậm miệng. Bị giam giữ lâu như vậy, hắn vẫn là áo trắng hơn tuyết, nhanh nhẹn như tiên. Trong mờ tối, một ngón tay ngọc trắng ngần làm động tác im miệng đặt trên môi mỏng, có cảm giác thần bí và tôn quý không nói nên lời.



"Đi thôi, yên lặng theo dõi biến đổi khác." Giọng nói nhẹ như gió xuân, nói xong hắn liền ẩn thân vào trong bóng tối.



Rốt cuộc Cố Thất Thiếu là người thế nào?



Lúc này, yêu nghiệt này ở trong phòng giam của Hàn Vân Tịch. Đây đã là lần thứ ba hắn đến. Mỗi lần đến đều vác theo một bao đồ lớn, cũng không biết chìa khóa hắn tìm từ đâu ra, không có kinh động lính coi ngục cũng coi là một kỳ tích.



Mỗi lần tới đều là một bộ chăn bông sạch sẽ, một túi lương khô, một túi đồ ăn nóng. Tuy gói thành một túi lớn nhưng thu nạp ngay ngắn có thứ tự. Đến mùi vị cũng sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, mỗi lần Hàn Vân Tịch mở ra xem đều sẽ có ảo giác. Cố Thất Thiếu này không phải nam yêu nghiệt mà là một nam nhân tốt du hành ở nhà cần thiết!



Hắn nói mỗi ngày trừ cỏ mới có thể ngủ say, lương khô để làm đồ ăn vặt cho nàng, đồ ăn nóng để ăn ngay. Hắn nói rằng hãy yên tâm, trong vòng mười ngày cam đoan nàng nhất định có thể đi ra ngoài.



Đương nhiên, cho dù Hàn Vân Tịch không để ý lắm. Mỗi lần hắn đến đều vẫn miệt mài hỏi ba câu hỏi: "Rốt cuộc nàng với Đường Môn có quan hệ gì? Ai dạy nàng độc thuật? Cha ruột nàng là vị nào?"



Còn không phải sao, hắn vừa giúp Hàn Vân Tịch đổi mới giường chiếu vừa hỏi, mà Hàn Vân Lịch lại ôm lấy cơm trắng thơm ngát ngồi xổm một bên ăn ngốn hả hê.



Từ sau lần trước bị Nghi thái phi bỏ đói mấy ngày mấy đêm, nàng không chịu đói. Không có Cố Thất Thiếu, nàng sớm đã đói ngất rồi.