Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 228 : Sự uy hiếp kỳ lạ

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


"Lạc lão tiền bối..."



Hàn Vân Tịch vốn muốn mở miệng nhưng lời mới vừa ra miệng lại trở về, nàng khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.



Nàng nghĩ sự tình cũng đến nước này, hỏi lão đầu này cũng là vô ích, muốn biết tất cả cũng không bằng hỏi Cố Thất thiếu, cũng không biết tên đó sẽ cùng qua đây không.



Lạc Túy Sơn vốn xem Hàn Vân Tịch là không khí, thấy nàng hỏi đến nửa chừng dừng lại, không khỏi có chút hiếu kỳ liếc nhìn Hàn Vân Tịch thêm mấy lần.



Vốn cho là Hàn Vân Tịch sẽ lại mở miệng, ai biết nàng lại trực tiếp ra ngoài, khiến Lạc Túy Sơn lại có cảm giác mất mát.



Hắn chần chừ một lát lại chủ động mở miệng, trầm giọng nói: "Nha đầu, ngươi vừa có lời gì đừng ngại trực tiếp nói."



Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đều sững sờ, lão đầu ngạo mạn cũng có lúc chủ động nha!



Hàn Vân Tịch khẽ cười với Cố Bắc Nguyệt, lập tức chui vào trong xe ngựa, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: "Chính là bệnh tình của Thái tử, vãn bối có vài chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo tiền bối."



Ai ngờ Lạc Túy Sơn lại không hề nghĩ ngợi, vừa mở miệng liền cự tuyệt: "Trước hội chẩn, lão phu sẽ không đàm luận bệnh tình với bất kỳ ai, bao gồm hai người các ngươi."



Hàn Vân Tịch không nhịn được muốn trợn trắng mắt, bây giờ họ là người cùng thuyền có được không. Lẽ nào nàng sẽ cáo mật với Tỉ Ngọc Bá hay sao?



"Lạc lão tiền bối, vãn bối không hỏi gì, chỉ muốn xác định một chuyện. Chẩn đoán trước đây của vãn bối là đúng hay sai?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.



Một khi bệnh tình của Long Thiên Mặc được hội trưởng lão đi thảo luận, vậy thì phức tạp hơn rồi. Không chỉ là tính toán giữa nàng và Hoàng đế Thiên Huy, cũng sắp biến thành tính toán của các phe thế lực hội trưởng lão Y Học viện. Phải biết bản thân Tỉ Ngọc Bá và Lạc Túy Sơn chính là đại diện cho không cùng phe phái.



Tình thế phát triển đến nước này, Hàn Vân Tịch cũng không muốn tìm phiền phức cho mình nữa. Nàng chỉ muốn chứng minh mình không có chẩn bệnh sai, thứ khác thì mặc kệ.



Lạc Túy Sơn cũng không lập tức trả lời, mà liếc nhìn Hàn Vân Tịch mấy lần một cách ý vị sâu xa mới thấp giọng: "Lão phu có thể cho ngươi một sự trả lời minh xác nhưng ngươi phải hồi đáp một câu hỏi của lão phu trước."



"Mời tiền bối nói." Hàn Vân Tịch không hề do dự.



Nhưng ai biết câu hỏi của Lạc Túy Sơn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người khác, hắn nói: "Hàn Vân Tịch, Cố Thất thiếu và ngươi là quan hệ như thế nào?"



Quả thật là Cố Thất thiếu mời Lạc Túy Sơn ra mà!



"Cố Thất thiếu và ông lại là quan hệ gì?"




Đối mặt độc châm của Hàn Vân Tịch, hắc y thích khách khác cũng không hiếu chiến, rất nhanh đã nhao nhao tháo chạy.



Lần này, Tỉ Ngọc Bá không nói thêm lời lạnh lùng gì. Hắn nhìn Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt, gương mặt bất an.



Rốt cuộc đám thích khách này là cùng một bọn hay là hai phe người ngựa, vì sao nhắm vào Thái tử? Uy hiếp Lạc Túy Sơn lại là vì sao?



Ân oán cá nhân hay là có liên quan với hội chẩn hội trưởng lão lần này?



Sự tình đột nhiên trở nên có chút không thể nào hiểu được.



Còn có thích khách đến hay không?



Đến rồi thì sẽ uy hiếp ai đây?



"Theo lão phu thấy chúng ta vẫn đi trước đi, qua ngọn núi phía trước là đến nội giới Y Thành, xem ai còn dám hung hăng càn quấy." Tỉ Ngọc Bá nói đến càn quấy, thực sự sợ hãi.



Hàn Vân Tịch cự tuyệt: "Lạc lý sự chắc rất nhanh sẽ trở về, đợi tại chỗ, ông sợ thì có thể đi trước."



"Sợ? Nực cười, lão phu lại sợ? Lão phu... hừ..." Tỉ Ngọc Bá vô cùng phẫn nộ, nói tới nói lui lại đến gần phía sau Hàn Vân Tịch.



Đợi, Hàn Vân Tịch đợi được Lạc Túy Sơn trở về sao?



Lúc này, Cố Thất Thiếu đã xử lý xong hắc y thích khách đó, cứu Lạc Túy Sơn an toàn. Chỉ là họ cũng không lập tức quay lại.



Lạc Túy Sơn nghiêm túc điều tra thi thể của hắc y thích khách, tra xem một phen. Hắn vô cùng khẳng định hắc y thích khách này là người Bắc Lịch, hơn nữa còn là sát thủ huấn luyện có tố chất.



Cố Thất Thiếu khoanh đôi tay lại, dựa vào trên thân cây cười nói: "Không phải đều là người sao, có khác nhau sao?"



"Xương cốt không giống." Lạc Túy Sơn nghĩ đi nghĩ lại, bản thân cũng không đắc tội nhân vật Bắc Lịch nào nha.



Nhưng Cố Thất Thiếu hoàn toàn không cùng một tần số, Cố Thất Thiếu cười hỏi: "Này, ông cảm thấy độc nha đầu đó như thế nào?"



Lúc này Lạc Túy Sơn mới giương mắt nhìn lại, sự khinh thường tràn đầy khuôn mặt: "Chẳng sao cả."