Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 273 : Mạch Thượng công tử trở về

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


“Không được!”



Hàn Vân Tịch hét ầm lên, nhanh như chớp lấy lại bình sứ từ trong tay sóc con, dùng sức quá nhiều, khiến sóc con ngửa ra sau, còn Hàn Vân Tịch thì sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.



Cãi nhau với Long Phi Dạ dữ dội quá, đã quên phải trả thứ này lại.



Mặc kệ thứ này đã đến đây thế nào, nói chung là vô cùng quan trọng, nếu bị sóc con ăn mất, nàng nghĩ, đời này chắc là nàng không cần gặp Long Phi Dạ nữa.



Sóc con bị khí thế hùng hổ của Hàn Vân Tịch hù đến phát sợ, nó cuộn thân thể nhỏ bé của mình lại, đáng tiếc nó đã ăn no quá, cái bụng tròn vo làm thế nào cũng không co lại được, thế là nó đành giơ cái bụng lớn ra, chỉ cuộn tứ chi và đầu lại, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Vân Tịch.



Hàn Vân Tịch kiểm tra Mê Điệp Mộng trong bình sứ không có ít đi, không bị ô nhiễm, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bị hù sợ rồi.



Nàng còn không biết thứ này để làm gì nữa, lỡ như không còn, tìm đâu ra một bình khác để trả cho Long Phi Dạ chứ?



Giữ bình tĩnh, đậy kín bình Mê Điệt Hương lại, lúc này Hàn Vân Tịch mới trợn mắt nhìn sóc con.



Chủ nhân thật hung dữ!



Sóc con càng thấp đầu hơn, con mắt đen như mực vô tội chớp nhìn với vẻ trông mong, ngoan ngoãn đợi Hàn Vân Tịch xử lý mình.



Hàn Vân Tịch vẫn chưa hết hoảng sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của sóc con, vừa bực mình lại vừa buồn cười, cũng không biết nên xử lý nó thế nào nữa.



Nàng đâu có nhặt được một kẻ tham ăn, quả thực là nhặt được một kẻ bồi tiền mà!



Ăn hai gói độc dược lớn của nàng, trong đó còn có rất nhiều dược liệu nàng đã chế biến được mua từ Dược thành với giá cao, nếu nó cứ ăn như vậy, hàng dự trữ trong hệ thống giải độc thế nào cũng rơi vào nguy cơ hết sạch!



Hàn Vân Tịch lại kiểm tra túi chữa bệnh của mình lần nữa, phát hiện ra độc dược bên trong đều không còn, độc châm thì vẫn nguyên vẹn, không mất mát gì.



Ha ha, coi như là con vật nhỏ này thức thời, nếu không thì nàng thật sự sẽ tìm một cái túi rồi trói nó lại.



Hàn Vân Tịch nhìn sóc con rồi đột nhiên ý thức được một vấn đề, la lên đầy sợ hãi: “Ngươi biết những độc dược này?”



Nếu không phải Long Phi Dạ đã thử cho nàng xem, những thứ này dù có đặt trước mặt nàng thì nàng cũng không nhận ra là kịch độc, sóc con chắc chắn biết, cho nên mới ăn.



Sóc con vì đã làm sai nên chột dạ giờ lại bị hù dọa, tiếp tục trốn về phía sau, nhìn dáng vẻ đó của nó thì hẳn là không hiểu ý của Hàn Vân Tịch.



Hàn Vân Tịch không biết phải nói chuyện với con vật nhỏ này thế nào nữa, nàng đưa Mê Điệp Mộng đến trước mặt nó, vẫy tay: “Nhớ cho kỹ, cho dù có đói bụng đến mấy cũng không được đụng vào thứ này, hiểu không?”



Ai ngờ, sóc con lại hiểu được, lập tức đứng lên, mặc cho cái bụng tròn vo rũ xuống đất, nó gật đầu thật mạnh, sợ Hàn Vân Tịch không hiểu.



Dáng vẻ đáng yêu thế này, Hàn Vân Tịch nhìn thấy thì không nhịn được mà bật cười, tâm trạng mù mịt cuối cùng cũng có một chút ánh sáng.




“Để ta xem thử!”



Hàn Vân Tịch kéo tay hắn lại rồi bắt mạch, tên này lúc trước cũng như vậy, nhiễm phong hàn xong thì cả người đều không khỏe.



Chuyện này cũng có liên quan đến việc hắn bệnh từ nhỏ đến lớn, thể chất rất yếu.



Đừng nói, Hàn Vân Tịch vừa bắt mạch, quả nhiên là vậy, mạch tượng cũng giống với lúc đó.



Vốn đã không hề hoài nghi Cố Bắc Nguyệt, cộng thêm cái mạch tượng này, Hàn Vân Tịch liền không suy nghĩ gì nhiều nữa.



Cái tên này bệnh trong nhà bạn, hèn gì mà nàng đã tìm khắp Y thành cũng chẳng ra.



“Trở về là được rồi, chỉ lo là ngươi có chuyện thôi.”



Hàn Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói chuyện làm sao thắng được Tam trưởng lão cho Cố Bắc Nguyệt nghe.



“Vương Phi nương nương không có thuốc giải mà?” Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc hỏi.



“Sau đó lại có!” Hàn Vân Tịch cười nói, đang do dự không biết có nên nói cho Cố Bắc Nguyệt chuyện về Độc Thú hay không.



Nàng luôn tin tưởng hắn nhiều hơn bất kì ai, nàng cũng giải thích không được lý do, giống như lúc nàng thi châm giải độc, đều quen với việc hắn làm trợ thủ cho mình vậy.



Nhưng mà, lúc này sóc con đang trốn trong túi chữa bệnh đột nhiên nhảy ra, lập tức leo lên vai Cố Bắc Nguyệt, không hề sợ sệt gì, còn sung sướng nhảy lên nhảy xuống trên vai hắn.



Cố Bắc Nguyệt mang vẻ mặt kinh ngạc: “Vương Phi nương nương, người đang nuôi nó sao?”



Hàn Vân Tịch đã trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói là nàng đã thua.



Chỉ có điều cũng lạ thật, từ lúc nàng trở về đến nay thì sóc con đều trốn tránh không dám ra ngoài, nhưng lại không hề đề phòng Cố Bắc Nguyệt.



Hàn Vân Tịch không giải thích được, nhìn dáng vẻ sung sướng của sóc con, nàng nghĩ đây chính là duyên phận.



“Không phải nuôi, là nhặt được, độc của Long Thiên Mặc là do nó giải." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.



“Độc Thú?” Cố Bắc Nguyệt kinh ngạc.



Hàn Vân Tịch cũng kinh ngạc: “Ngươi cũng biết Độc Thú sao?”



Cố Bắc Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu: “Vương phi nương nương, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, người không nuôi nổi nó đâu.”