Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 277 : Ta với nàng cùng đi phía trước

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Như di đến, ám khí cũng đến!



“Viu!” Một âm thanh sắc bén, một đạo ngũ tinh tiêu từ phía sau lưng bay tới, hung hăng bắn vào bọn hắn chếch lên cành cây đối diện, cắm vào một góc.



Hàn Vân Tịch vô thức nhìn lại, còn chưa thấy rõ, ám tiêu đã cắm ở trên cành cây thế mà bắn ngược lại, lại nhắm chuẩn xác trước mặt Hàn Vân Tịch bắn tới.



Long Phi Dạ biết trước sẽ bắn ngược lại, nhưng không nghĩ rằng tốc độ sẽ nhanh như vậy, hắn né không kịp, hắn trực tiếp dùng tay kia thay Hàn Vân Tịch cản.



Ngũ tinh tiêu trong nháy mắt bắn vào cánh tay của hắn, không giống với cắm vào trên cây như thế, toàn bộ ám tiêu cắm vào trong da thịt.



Bắn ngược trở lại thế mà còn có lực như vậy, đấu pháp này, thật ác độc!



Nhất định rất đau đi!



Lông mày Hàn Vân Tịch cau lại, nhưng Long Phi Dạ đến lông mày cũng không nhíu lấy một chút, không do dự nữa, trực tiếp tiến vào rừng rậm.



Nhưng mà, hắn vừa xông vào, Như di liền quát to lên: “Dạ nhi, ngươi ra đây!”



Nhiều năm như vậy, nàng lén lẻn vào đỉnh Liên Hoa Phong Chủ nhiều năm, cơ hồ đã đi khắp cả ngọn núi, duy chỉ không dám vào mảnh núi âm u này.



Lần này, nếu như không phải biết được Dạ nhi muốn tới, bà cũng sẽ không tới.



Đây là một cánh rừng mê cung, một khi không ra được, một khi bị nhốt đến trời tối đó là thời điểm bách trùng dạ hành, vậy chỉ có thể mất mạng trong rừng.



“Dạ nhi, ngươi ra đây, lập tức ra đây!”



“Dạ nhi, có chuyện gì ra rồi nói, từ từ nói!”



Như di kêu to, đáng tiếc, Long Phi Dạ chính là không quay đầu, càng chạy càng xa, bóng lưng càng ngày càng mơ hồ.



Như di sợ hãi, lập tức đuổi vào trong, nếu chậm một hồi, đoán chừng bà muốn tìm người đều tìm không được.



Vừa tiến vào cánh rừng, Như di liền không sử dụng ám khí, mà Long Phi Dạ cũng chậm lại bước chân.



Một khi đuổi kịp bọn hắn, Như di thái độ cứng rắn giữ chặt tay Long Phi Dạ: “Nhân lúc bây giờ còn có thể phân biệt được đường, lập tức theo ta ra ngoài.”



“Đã tới rồi, nhân tiện tìm một chút.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.



“Dạ nhi, ngươi điên rồi! Ba canh giờ nữa trời liền tối” Như di tức giận, nàng mặc dù thường xuyên đến, nhưng hiện tại khi mà chưa có tìm ra biện pháp đối phó bách trùng dạ hành, nàng sẽ không dễ dàng mạo hiểm tiến vào.
Mặc dù không thích Dạ nhi tín nhiệm Hàn Vân Tịch, nhưng Như di cũng không phải người vô lý gây sự, càng không phải là tiểu nha đầu đầu óc đơn giản, bà rất nhanh liền ý thức được mình bị Đường Li lừa.



Vừa rồi Hàn Vân Tịch cũng chỉ dùng mắt nhìn, không có phương thức gì khác, đã tìm được thân cây này, năng lực của nàng xác thực không nhỏ!



Xem ra, bà nhất định phải xem kỹ Hàn Vân Tịch một lần nữa.



Long Phi Dạ rất nhanh liền phát hiện thân cây bên trong có bí mật: “Có mật động thông xuống dưới mặt đất, động rất sâu.”



Như di cùng Hàn Vân Tịch không hẹn mà cùng đi tới, Như di đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch đã nói trước: “Xuống dưới!”



Như di cũng đang muốn nói như vậy, nàng tìm nhiều năm như vậy, bây giờ có manh mối, há có lý do gì không đi xuống, sự việc trăm trùng dạ hành bị nàng ném đến sau đầu, nói không chừng động dưới cây này có đồ vật nàng muốn.



Nàng nhìn Hàn Vân Tịch, đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng, không nghĩ tới nha đầu này có lá gan giống nàng, cũng có gan mạo himn như vậy.



Rất tốt, xem ra không phải kiểu hổ giấy.



Như di là người đầu tiên nhảy vào sơn động, Hàn Vân Tịch theo sau, có chút hưng phấn, mùi vị chua kia mặc dù không có độc, nhưng, nàng ngửi cảm thấy không đúng ở đâu đó, không chừng nồng độ không đủ mới không có độc tính.



Có lẽ, hốc cây phía dưới có thể tìm ra manh mối phá giải Mê Điệp Mộng.



Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc nói: “Đợi chút nữa ta đi trước, mọi người cẩn thận một chút!”



Ai ngờ, Long Phi Dạ lại không lập tức tiến vào, hắn nhìn Hàn Vân Tịch, hỏi: “Hàn Vân Tịch, nàng xác định muốn theo bản vương xuống dưới?”



Hắn... nàng...



Nàng đã nhảy vào rồi, hắn hỏi như vậy có ý gì?



Nàng trước đó nói không đến, không giúp, Mê Điệp Mộng đều trả lại hắn.



Thế nhưng, nàng tới giúp, còn tràn đầy phấn khởi như vậy.



Hàn Vân Tịch đỏ ửng mang tai, cảm thấy vừa thẹn lại vừa giận, nàng chần chừ một lúc, đang muốn nhảy ra, Long Phi Dạ lại chen nhảy vào hốc cây trước, thản nhiên nói: “Ta với nàng cùng đi phía trước.”



Hàn Vân Tịch đã không có cơ hội cự tuyệt nữa, bởi vì Long Phi Dạ nắm tay nàng đi.



Như di đi phía sau bọn họ, nhìn mười ngón tay nắm chặt kia, đáy mắt hiện lên từng tia từng tia phức tạp, bà không rõ, Đường Li vì sao muốn nói dối phỉ báng nữ nhân này.