Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 302 : Đã suy nghĩ quá nhiều

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Lúc trước thái độ khi đến thăm tù ở Đại Lý Tự của Long Phi Dạ, cùng với biểu hiện khi đến Y thành của hắn, quả thực đã chơi Thiên Huy Hoàng đế một vố lớn, hơn nữa vụ án của Long Thiên Mặc đã thất bại, Thiên Huy Hoàng đế sao có thể ngồi yên chứ.



Vừa nghe được tin tức Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch trở về, hắn lập tức triệu kiến.



Không phải sao, Tiết công công tự mình đến mời, ngay cả kiệu cũng đã chờ trước cửa.



Vấn đề của Cố Bắc Nguyệt đã nhắc nhở Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ không ở, nàng một mình tiến cung cũng không phải là chuyện tốt.



“Triệu ma ma, đi hỏi xem chừng nào điện hạ trở về.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc dặn dò.



Bất đắc dĩ, Triệu ma ma trực tiếp lắc đầu: “Sở Tây Phong cũng không ở đây, trong phủ chắc không có ai biết.”



“Phái người đến Cô uyển và U các tìm thử xem.”



Đây là hai chỗ bí mật của Long Phi Dạ ở đế đô Thiên Ninh, nếu hắn ở đế đô, phần lớn thời gian đều sẽ ở hai chỗ này.



Dù sao thì Triệu ma ma cũng là người từ trong cung ra ngoài, bà biết tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng phái người đi tìm, nhưng người hầu cũng nhanh chóng đến báo, điện hạ cũng không ở trong U các và Cô uyển, buổi chiều đã ra khỏi thành.



Mới chỉ có thời gian một chum trà, Tiết công công đã chờ không được nữa, một mực thúc giục: “Vương phi nương nương, cứ chờ như vậy cũng không phải là cách! Điện hạ không có nhà, người cứ tiến cung trước là được, Hoàng thượng đang chờ đấy!”



Hàn Vân Tịch tự mình đưa lên trà ngon, âm thầm đưa cho Tiết công công một túi bạc: “Tiết công công, điện hạ lập tức đến ngay.”



Tiết công công liếc thoáng qua túi tiền kia, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, chê ít!



Hàn Vân Tịch lại bỏ thêm một túi: “Tiết công công, ngươi cũng cực khổ rồi, uống một ngụm trà lại nghỉ ngơi thêm một lát.”



Lúc này Tiết công công mới nhìn được một chút, cũng không kiêng kị Cố Bắc Nguyệt và Mục Thanh Vũ đang ở đây, ra vẻ đương nhiên nhận lấy bạc.



Hàn Vân Tịch cho rằng đã xong xuôi, nhưng ai ngờ Tiết công công vừa nhận bạc liền đứng lên, thản nhiên tự tại nói: “Nếu vương phi nương nương thật sự không tiến cung, lão nô liền trở về, đến lúc Hoàng thượng giáng tội xuống, ha ha, tội kháng chỉ cũng không nhỏ đâu!”



Gì chứ...



Hàn Vân Tịch cũng phải hít sâu một hơi, lão thái giám này lấy bạc thì thôi đi, lấy bạc xong còn dám nói câu thế này, cố tình trêu đùa nàng sao?



Hàn Vân Tịch híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết công công, Tiết công công rõ ràng đã có chuẩn bị mới đến, mạnh dạn đối mặt với Hàn Vân Tịch.



Cố Bắc Nguyệt và Mục Thanh Vũ đều nhìn ra được, Tiết công công đang lợi dụng lúc Tần vương không ở đây để gây sự.



“Vương phi nương nương, bớt giận.”




Long Thiên Mặc rất thông minh, tránh không đáp, đứng dậy nâng chén: “Những năm qua đã để phụ hoàng phải bận tâm, nhi thần tự phạt ba chén.”



Lúc này Thiên Huy Hoàng đế mới hài lòng gật đầu: “Ngồi xuống đi, trẫm bồi dưỡng con nhiều năm như vậy là vì điều gì, chắc con cũng hiểu rõ ràng.”



Vốn là muốn gây phiền phức cho Hàn Vân Tịch, ai ngờ lại bị Hàn Vân Tịch châm ngòi, điều mà Thái hậu không muốn nhìn thấy nhất chính là Hoàng Đế và Thái tử trở mặt thành thù.



Hoàng Đế là con trai của bà, cháu trai lại là người trực tiếp ảnh hưởng sự hưng suy của nhà mẹ đẻ bà, điều mà lão nhân gia như bà hy vọng nhất chính là Thái tử có thể thuận lợi kế vị.



“Người đâu, đưa đồ vật mà ai gia đã chuẩn bị ra.” Thái hậu kịp thời chuyển chủ đề.



Chỉ thấy tỳ nữ đưa ra một cái vòng ngọc màu xanh sẫm, màu xanh đó rất tươi, cho dù là người không biết hàng cũng biết ngọc này chắc chắn là loại ngọc đỉnh cấp.



“Đây là thứ mà Thái Hoàng Thái hậu để lại cho ai gia, đã ở bên cạnh ai gia rất nhiều năm. Vân Tịch, hôm nay ai gia truyền nó cho ngươi.” Thái hậu nói xong, lại muốn tự mình đeo cho Hàn Vân Tịch.



Hàn Vân Tịch vô thức rụt tay về, được sủng ái quá mà lo sợ, quả thực là ban thưởng sao, không thể nào?



Thái hậu vẫn kéo tay nàng lại: “Nha đầu này, ngươi đang chê bai hay sao?”



“Không không, quá quý trọng rồi, thần thiếp thực sự...”



Thái hậu không cho Hàn Vân Tịch từ chối, cương quyết đeo vòng ngọc vào tay nàng.



Hàn Vân Tịch liếc Long Phi Dạ một chút, thấy hắn không lên tiếng, nàng liền yên lặng nhận lấy.



Lúc này, đồ mà Thiên Huy Hoàng đế ban thưởng cũng đã được bưng lên, không phải là thứ gì khác, chính là một đạo thánh chỉ.



Thấy thế, Hàn Vân Tịch lập tức nhìn về phía Long Phi Dạ, còn Long Phi Dạ thì đã nhíu mày lại.



Thánh chỉ, đó là thứ cho dù có nhiều lý do đến mấy cũng không thể vi phạm, nhớ lúc đầu Long Phi Dạ kháng chỉ, từ chối cưới Đoan Mộc Dao cũng phải trả giá rất nhiều.



Đạo thánh chỉ này, phong Hàn Vân Tịch là Hữu Viện thủ của Thái Y viện, nguyên Viện thủ Cố Bắc Nguyệt thành Tả Viện thủ, hưởng thụ bổng lộc của quan viên tam phẩm.



Thái giám tuyên đọc xong xuôi, Hàn Vân Tịch liền sửng sốt, nàng quá bất ngờ, con dâu trong hoàng gia đã không dễ làm, quan lại của hoàng gia lại càng khó làm hơn.



Một chiêu này của Thiên Huy Hoàng đế, đủ tuyệt!



Ai mà biết, điều càng khó đoán hơn vẫn còn ở phía sau...