Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 313 : Tôn quý, không tấu mà thắng

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Thấy biểu cảm vui mừng sắp khóc đến nơi của Thái hậu, Hàn Vân Tịch rất hài lòng.



Nàng vốn tưởng rằng Dược Quyên Phiến không thể phát huy tác dụng, bây giờ xem ra nó vẫn còn dùng được!



Nàng lười biếng dựa lưng vào ghế, Dược Quyên Phiến trong tay thỉnh thoảng phe phẩy, dược liệu được thêu trên hai bên mặt của Dược Quyên Phiến theo động tác của nàng như ẩn như hiện.



Ánh mắt của Thái hậu dán chặt vào từng động tác của Hàn Vân Tịch, sợ bỏ lỡ một giây nào đó thì Dược Quyên Phiến sẽ biến mất!



Thái hậu thích nhận lễ vật mừng thọ, đó là được hưởng thụ cảm giác được tôn kính, hưởng thụ cảm giác vui vẻ bất ngờ, nhưng lúc này, đối diện với bảo vật trong tay Hàn Vân Tịch, chính là thứ bà ta thật sự muốn có!



Sở Thanh Ca vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ Thái hậu mở miệng, nhưng Thái hậu nói được nửa câu liền dừng lại mà không để ý tới nàng ta, nàng ta cũng không biết lão Thái hậu này đang ngẩn người vì cái gì!



Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ gây náo loạn thọ yến này như vậy, lão Thái hậu phải đối xử tàn nhẫn với bọn họ mới đúng, không đối phó được Long Phi Dạ, sao có thể buông tha Hàn Vân Tịch chứ?



Nàng ta đã cho lão Thái hậu cơ hội, lão Thái hậu còn không nhanh chóng nắm lấy?



“Thái hậu nương nương, Tần Vương phi ức hiếp người như thế, người phải là chủ cho thần.” Sở Thanh Ca không khách khí nữa.



“Ôi, Sở cô nương, mọi người còn đang nhìn đấy, ta rốt cuộc đã ức hiếp ngươi cái gì? Ta đã đồng ý ngươi cái gì sao?” Dáng vẻ thong dong của Hàn Vân Tịch, thật sự có thể khiến người ta tức chết.



Sở Thanh Ca tính tình cao ngạo, không muốn nhiều lời với loại người vô lại như Hàn Vân Tịch, nàng ta ra vẻ nghiêm túc mà nhìn lão Thái hậu.



Nếu như là trước đó, không cần Sở Thanh Ca thúc giục, Thái hậu cũng đã đã ép Hàn Vân Tịch đứng ra từ lâu, nhưng là bây giờ, bà ta lưỡng lự rồi.



Trong đầu bà ta đang tràn ngập suy tính làm cách nào để lấy được Dược Quyên Phiến trong tay Hàn Vân Tịch.



Với tính cách ăn mềm không ăn cứng của Hàn Vân Tịch, cưỡng ép cướp đi là chuyện không thể, lỡ như khiến nàng không vui rồi đốt mất cây Dược Quyên Phiến kia đi, thì bà ta biết đi đâu tìm cây Dược Quyên Phiến thứ hai đây?



Chuyện này nhất định không được nóng vội, hơn nữa nhất định phải dùng trí!



Lão Thái hậu nghĩ, trong lúc quan trọng như này tốt nhất là không nên đụng đến Hàn Vân Tịch, bà ta và Hàn Vân Tịch vốn như nước với lửa, còn tiếp tục khiến Hàn Vân Tịch ghi thù nữa, ngay cả dùng trí cũng khó rồi.



Lão Thái hậu đắm chìm trong những suy nghĩ rối rắm của mình, căn bản không chú ý tới Sở Thanh Ca đang hành đại lễ cáo trạng với bà ta, hoàn toàn coi Sở Thanh Ca thành không khí.



Tất cả mọi người trong đại điện đều đang nhìn, Sở Thanh Ca vẫn đang chờ đợi, chờ đến mức nàng ta có cảm giác mình đơn phương tình nguyện độc diễn một vở kịch.



Lão Thái hậu, ngươi nói một câu đi!



Nếu ngươi không nói, mặt mũi ta biết để ở đâu!
Chỉ thấy Hàn Vân Tịch đang ngồi ở đó một cách lười biếng: “thưởng thức” nàng ta một cách hứng thú.



Cho dù lựa chọn độc tấu, nhưng thấy dáng vẻ ung dung cao quý và ánh mắt thảnh thơi biếng nhác của Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca cảm thấy mình giống như một tên nô tài như cũ, đang hiến nghệ cho Hàn Vân Tịch.



Rõ ràng nàng ta tràn đầy tự tin mà khiêu chiến Hàn Vân Tịch, nhưng ai ngờ bản thân lại phải tấu liền hai khúc, còn Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối đều cao quý ngồi ở đó, không chiến mà thắng.



Uất ức, không cam lòng, căm hận trong nháy mắt đều xông lên đầu, tiếng đàn càng trở nên lộn xộn, mọi người ở đây đều bàn tán xôn xao, Sở Thanh Ca lại không nhận ra.



Nàng ta không nhịn được mà nhìn về phía Long Phi Dạ, lại kinh ngạc khi thấy Long Phi Dạ đang nhìn nàng ta!



Trời ạ, hắn cuối cùng cũng chú ý đến nàng ta rồi sao?



Trái tim Sở Thanh Ca run rẩy, đột nhiên “phựt” một tiếng khác thường, dây đàn đứt rồi...



Lúc này, Sở Thanh Ca mới hoàn hồn lại, nhận ra mình đàn kém biết bao!



Nàng ta nhìn dây đàn đứt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Phi Dạ, trong sự chú ý mà nàng ta khao khát từ lâu, nàng ta lại không biết phải làm sao.



Long Phi Dạ đã nhìn nàng ta, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của nàng.



Long Phi Dạ chỉ nhìn nàng ta vài lần, hắn nghiêng đầu ghé đến gần Hàn Vân Tịch, thân mật ghé sát lỗ tai Hàn Vân Tịch cũng không biết nói đang nói gì với nàng.



Chỉ thấy Hàn Vân Tịch cười khanh khách, giống như rất vui vẻ.



Sở Thanh Ca nhìn một màn này, chua xót đến mức cả trái tim đều đau nhức, bọn hắn, có phải đang cười nhạo nàng ta hay không?



Dây đàn đứt, nàng ta cũng không đàn tiếp được nữa.



Nàng ta cắn răng, cúi đầu thật thấp, khom người với Thái hậu rồi yên lặng trở lại chỗ ngồi.



Nàng thua, thua hoàn toàn.



Sau trò hề của Sở Thanh, những chiêu trò đã chuẩn bị lúc trước của Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu không thể không thu hồi, thọ yến thuận lợi tiến hành đến cuối cùng.



Buổi thọ yến này mặc dù không tính chính biến, thế nhưng lại ảnh hưởng sâu sắc tới tình thế của Thiên Ninh.



Yến hội kết thúc, xe ngựa của Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch là chiếc đầu tiên rời khỏi, ai ngờ Mộc Linh Nhi còn nhanh hơn bọn họ, lúc bọn họ trở về Tần Vương phủ, Mộc Linh Nhi đã ngồi chờ trên bậc cửa...