Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 321 : Có người thương xót nàng

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Mới vừa sáng sớm, Cố Bắc Nguyệt đã đến diện kiến Thiên Huy Hoàng đế, chính là vì việc Hàn Vân Tịch chữa bệnh cho Bách Lí Minh Hương.



Ngài ta là người đứng đầu Thái Y viện nên ngay từ khi Thiên Huy Hoàng đế hạ lệnh cho Vân Tịch đến Tây Sơn chữa bệnh cho Hoàng hậu là người đã nhận được thông báo.



Theo nguyên tắc thì sau tiệc mừng thọ của Thái hậu là ngài phải thu xếp cho Vân Tịch lên đường.



Nhưng đến giờ ngài vẫn chưa sắp xếp việc đó. Thiên Huy Hoàng đế mấy ngày nay cũng không chủ động hỏi chuyện này.



Cố Bắc Nguyệt hiểu rất rõ việc Thiên Huy Hoàng đế không hỏi không có nghĩa là việc này cứ thế mà xong.



Thiên Huy Hoàng đế e ngại thực lực mà Long Phi Dạ thể hiện ra trong buổi tiệc mừng thọ Thái hậu nên mới không ép Hàn Vân Tịch. Việc Bách Lí tướng quân đến cầu Thái Y viện ngay sau khi yến tiệc kết thúc cũng là ý của Long Phi Dạ.



Cố Bắc Nguyệt thân là người đứng đầu Thái Y viện, trước đến giờ không can dự những chuyện đấu đá giữa các bè phái trong hậu cung. Chính nhờ sự thông minh của ông ta mà đến nay ông ta đứng được một mình.



Ông ta nhìn thấu được mọi vấn đề ở đây. Giờ bất luận Hàn Vân Tịch đi hay không đi Tây Sơn thì Thiên Huy Hoàng đế sẽ không hỏi, Long Phi Dạ cũng sẽ không hỏi mà quyền quyết định là nằm ở người đứng đầu Thái Y viện này.



Ông ta mắc kẹt giữa hai đế vương. Nếu cứ im im cho qua chuyện này thì cuối cùng lĩnh hậu quả sẽ là ông ta!



“Bẩm Hoàng thượng, đây là bệnh án của tiểu thư Minh Hương. Nàng ấy nhiễm bệnh đã lâu. Trước đây đã có mấy thái y đều không chữa khỏi, thuộc hạ cũng bó tay. Tướng quân Bách Lí mới cầu đến Vương phi nương nương xem bệnh thì xác nhận là do trúng độc. Việc giải độc cũng cần vài ngày.” Cố Bắc Nguyệt vừa trình bệnh án lên vừa giải thích.



Thiên Huy Hoàng đế vừa cầm bệnh án liền vứt toẹt xuống mặt bàn: “Cố Bắc Nguyệt, ý ngươi là bệnh của Hoàng hậu không quan trọng bằng bệnh của Minh Hương?”



“Hoàng thường minh giám, vi thần hoàn toàn không có ý như vậy!”



Cố Bắc Nguyệt lập tức quỳ mọp xuống, nét mặt sợ hãi: “Bẩm Hoàng thượng, Bách Lí tướng quân hoàn toàn không biết việc Vương phi nương nương phải đi Tây Sơn. Buổi tối hôm tiệc mừng thọ Thái hậu là Bách Lí tướng quân đã đến thỉnh cầu thần xin cho Vương phi nương nương qua xem giúp xem tiểu thư có phải bị trúng độc hay không.”



“Thế nên là việc này ngươi đã nhận lời hắn rồi à?” Thiên Huy Hoàng đế nghiêm giọng.



“Vi thần không nghĩ Minh Hương cô nương bị trúng độc nặng như thế, chỉ tưởng Vương phi nương qua đó cho đơn thuốc là xong, không dè lại phải châm cứu lâu vậy.”



Cố Bắc Nguyệt cúi đầu trông nhìn vẻ thấp hèn và sợ hãi nhưng thực ra ông ta rất bình tĩnh.



“Ngươi không ngờ tới sao? Ha ha, vậy ngươi nói cho trẫm biết, giờ phải làm thế nào?” Thiên Huy Hoàng đế vừa nói vừa đập bàn, nộ khí ngút trời.




“Vương phi nương nương, hôm nay ta bắt đầu dùng thuốc được chưa?”



Bách Lí Minh Hương đã đợi ba ngày. Tuy nàng không thích mách với Điện hạ nhưng nếu Hàn Vân Tịch tiếp tục không kê thuốc thì nàng đành phải bảo phụ thân đến gặp Điện hạ.



Hàn Vân Tịch nheo mày dò xét nàng, hồi lâu mới nói: “Đợi độc tố của nàng phát ra đã, ta sẽ ở lại muộn thêm chút.”



“Ta… phát độc sao?”



Bách Lí Minh Hương không hiểu chuyện gì, Hàn Vân Tịch đành phải giải thích: “Thời gian phát độc của nàng không phải là không có quy luật. Trong cơ thể nàng có tổng cộng ba mươi bảy loại độc mạn tính sẽ phát độc theo giờ. Ba mươi bảy loại độc này trộn lẫn với nhau thì nàng sẽ không thể nắm được quy luật của chúng. Thêm nửa canh giờ nữa thì sẽ có một độc tính phát tác.



Bách Lí Minh Hương vô cùng kinh ngạc, không phải vì chuyện độc phát. Nàng cũng đã từng rất sợ hãi độc phát nhưng mười mấy năm rồi nên đã quen.



Không phải không sợ đau mà chỉ là quen thôi.



Điều làm nàng kinh ngạc là khả năng của Hàn Vân Tịch. Mấy ngày liền Hàn Vân Tịch không cả bắt mạch cho nàng vậy mà lại có thể nói chuẩn xác đến thế.



“Yên tâm, ta đã chuẩn bị cho nàng viên giảm đau. Loại độc phát tác lần này tên hàn độc. Nàng sẽ bị lạnh đến mức toàn thân đau buốt.”



Hàn Vân Tịch vừa nói vừa lấy bút ra viết. Nàng phải viết hết ba mươi bảy loại độc sẽ phát tác và chú thích thời gian phát độc.



Tuy rằng cũng không giúp ích nhiều cho Bách Lí Minh Hương nhưng ít nhất cũng để cho nàng biết khi nào nàng sẽ phải đau đớn đến không muốn sống.



Bách Lí Minh Hương rất tin tưởng Hàn Vân Tịch. Nàng biết để được Tân Vương Điện hạ trọng dụng thì ắt phải là người có tài năng thực sự.



Nàng chuẩn bị xong viên giảm đau liền ngồi bên cạnh xem Hàn Vân Tịch viết. Hàn Vân Tịch viết xong rồi mà đôi mắt nàng lại ánh lên giọt lệ.



Hàn Vân Tịch không chỉ viết rõ về quy luật phát độc của ba mươi bảy loại độc này mà còn chú thích tỉ mỉ cách giảm đau đối với từng loại độc dược, nàng viết một mạch đến tận mấy trang.



Hàn Vân Tịch viết đến tê cả tay, vừa viết vừa dặn dò: “Khi nàng rỗi thì đọc thử xem, trong đây có rất nhiều biện pháp giảm đau mà cần phải có sự chuẩn bị trước, giảm đau được chút nào hay chút đó.”



“Tần Vương phi… thực ra nàng không cần phải nghĩ cách giảm đau cho ta.” Bách Lí Minh Hương khẽ nói và giấu đi giọt nước mắt vào lòng.