Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 330 : Sao có thể tự do thoải mái

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch bây giờ đang làm cái gì đây?



Long Phi Dạ cũng không đưa Hàn Vân Tịch về phủ Tần Vương ăn cơm, mà là đưa nàng đến một quán trà rất nổi tiếng ở Đế Đô đi dùng điểm tâm.



Đại sảnh ở lầu hai của quán trà là nơi nghe đọc sách, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ngồi tại bàn gần cửa sổ, một bức rèm châu ngăn cách đại sảnh, vừa nghe được thuyết thư, lại riêng tư.



Long Phi Dạ ham mê uống trà, đây là Hàn Vân Tịch đối với sở thích duy nhất của hắn hiểu rõ, hắn gọi một bình hồng trà, đem thực đơn trà bánh đưa cho Hàn Vân Tịch.



Tên này hôm nay rất rảnh rỗi sao? Lại có thời gian hẹn nàng uống trà?



Mặc kệ hắn rảnh hay không, dù sao Hàn Vân Tịch rất vui vẻ, nàng xem một lần thực đơn, hỏi: “Điện hạ muốn ăn chút gì không?”



“Nàng quyết định.” Long Phi Dạ chỉ đối với trà có yêu cầu.



Hàn Vân Tịch chọn mấy thứ thích, lại hỏi: “Điện hạ muốn ăn chút gì không?”



“Nàng quyết định, về sau đều không cần hỏi.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.



Về sau?



Chẳng lẽ hắn về sau sẽ thường xuyên hẹn nàng uống trà?



“Vâng!” Hàn Vân Tịch tâm tình tốt vô cùng.



Hàn Vân Tịch đói bụng, gọi đầy bàn điểm tâm, hầu hết đều là đồ ngọt, nàng thích món điểm tâm ngọt.



“Điện hạ tìm ta... có việc?”



Tốt lắm, Hàn Vân Tịch vẫn tự biết rõ, người thật bận rộn này cũng không phải Cố Thất Thiếu, làm sao có thể vô duyên vô cớ hẹn nàng uống trà?



“Vừa vặn tiến cung bàn bạc biến sự ở Bắc Lệ cùng Thiên Huy, tiện thể đi qua nhìn nàng một chút.” Long Phi Dạ nói như thật.



“Kỳ thật chàng có thể nói dối.” Hàn Vân Tịch lẩm bẩm.



Ai ngờ, Long Phi Dạ lại nghe được, hắn giương mắt nhìn Hàn Vân Tịch, biểu lộ có chút kỳ quái.



Hàn Vân Tịch lập tức ngậm miệng, không dám nhìn hắn.



Long Phi Dạ nhìn nàng thật lâu đều không nói chuyện, Hàn Vân Tịch vô cùng xấu hổ, phỏng đoán nét mặt Long Phi Dạ bây giờ, còn có trong lòng của hắn nghĩ như thế nào.




“Ừm, ở thư phòng phụ thân cô nương.” Hàn Vân Tịch một bên bắt mạch, một bên trả lời.



Bách Lý Minh Hương năm nay một năm tròn, nàng tại Thái hậu thọ yến xa xa gặp điện hạ một lần.



Nàng hi vọng dường nào trong cung nhiều đến mấy bữa thịnh yến!



Nàng đem tất cả đều giấu ở trong lòng, cũng không tiếp tục hỏi nhiều cái gì.



Ngược lại là Hàn Vân Tịch hỏi nàng: “Bách Lý cô nương, điện hạ khi còn bé tính tình chính là như vậy sao?”



“Minh Hương hiếm khi gặp qua điện hạ, nhưng nghe nói là như vậy.” Bách Lý Minh Hương đáp lời rất cẩn thận.



“Ta cảm thấy chàng có chút kiềm chế.”



Cũng chỉ đối với Bách Lý Minh Hương, Hàn Vân Tịch mới có thể nói như vậy. Chính là với Triệu ma ma, nàng đều không nói, trời mới biết Triệu ma ma biết có thể hay không nói với Long Phi Dạ.



Trong ấn tượng của nàng, Bách Lý Minh Hương chính là thuộc hạ của Long Phi Dạ, giống những ám vệ kia, cung cung kính kính, nghe lời răm rắp.



Mà trên thực tế, Bách Lý Minh Hương xác thực chính là như vậy.



“Kiềm chế...”



Bách Lý Minh Hương tự lẩm bẩm, nàng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch có thể nhìn thấy Long Phi Dạ “kiềm chế”.



Nàng rất muốn nói nàng không hiểu, thế nhưng là, nàng vẫn là không nhịn được nhớ tới nhiều năm trước, bên bờ ao sen, ánh mắt quạnh quẽ, lông mày nặng nề của thiếu niên.



Nàng than nhẹ một tiếng: “Vương phi nương nương, người trong lòng có giang sơn, sao có thể tự do thoải mái?”



Đúng vậy, trong lòng Long Phi Dạ cất giấu thiên hạ, cất giấu thiên hạ so với nàng tưởng tượng còn lớn hơn!



Hàn Vân Tịch cười: “Bách Lý cô nương, cô nương rất hiểu chàng.”



Hàn Vân Tịch cũng chỉ thuận miệng nói, Bách Lý Minh Hương lại hãi hùng khiếp vía, nàng vội vã nói: “Vương phi nương nương, Minh Hương đảm đương không nổi câu nói này của người, tâm tư điện hạ không thể tùy tiện phỏng đoán.”



Bách Lý Minh Hương ơi Bách Lý Minh Hương, ngươi yêu Long Phi Dạ, yêu đến tận trong xương tủy, ngươi yêu Long Phi Dạ, yêu đến mức ngay cả Hàn Vân Tịch cũng nhìn ra.



Bách Lý Minh Hương đang vội vã, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của tỳ nữ: “Vương phi nương nương, điện hạ ở khách đường chờ người, bảo người xong liền đi qua.”