Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 332 : Dịu dàng như gió xuân tháng tư

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Nếu như là thường ngày, câu “Thắng bại là chuyện thường” của Thiên Huy Hoàng đế sẽ an ủi Sở Thanh Ca rất lớn.



Nhưng lúc này, nhịn không được toàn thân ác cảm, nàng đề phòng lui về sau mấy bước.



May mắn Thái hậu còn ở đây, nếu không nàng thật sự không biết nên làm sao bây giờ!



Trên tay nàng không có vũ khí, mà nơi này là hoàng cung Thiên Ninh, chỉ cần Thiên Huy Hoàng đế muốn giữ nàng, nàng căn bản không có khả năng đi ra ngoài.



“Sở cô nương, chuyện lần trước, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thiên Huy Hoàng đế hỏi, cũng không ngại Thái hậu ở đây.



Hiểu con không ai bằng mẹ, Thái hậu đoán được ý tứ Thiên Huy Hoàng đế hỏi như vậy, bà vốn nên né tránh, thế nhưng hết lần này tới lần khác bà đều không đi, bà ngược lại muốn xem xem Sở Thanh Ca sẽ trả lời như thế nào.



“Đa tạ Hoàng thượng yêu thương, Thanh Ca đã có người trong lòng.”



Sở Thanh Ca uyển chuyển từ chối, nàng thề nàng sẽ không tiếp tục vào cung, cũng không tiếp tục gặp Thiên Huy Hoàng đế, bóng ma tâm lý thực sự quá lớn.



Thiên Huy Hoàng đế có vẻ đối với bản thân rất có tự tin, đáy mắt hắn lướt qua một tia không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.



“Xem ra, trẫm đã đến chậm một bước.” Hắn cười rất rộng rãi.



Sở Thanh Ca cúi đầu, không trả lời.



Thiên Huy Hoàng đế đánh giá Sở Thanh Ca một lúc lâu, mới nói: “Người đâu, đưa Sở cô nương xuất cung.”



Nghe xong lời này, Sở Thanh Ca rất bất ngờ, không nghĩ tới Thiên Huy Hoàng đế dễ đối phó như vậy.



Nàng như trút được gánh nặng, không suy nghĩ nhiều: “Đa tạ Hoàng Thượng!”



Không kịp chờ đợi, sau khi cáo lui Thái hậu cùng Thiên Huy Hoàng đế, Sở Thanh Ca liền đi, hận không thể bay ra khỏi địa phương đáng sợ này.



Thái hậu nhìn bóng lưng nàng rời đi, khóe miệng nổi lên ý cười khinh miệt, trách không được Sở cô nương này sẽ thua Hàn Vân Tịch, hóa ra là một nữ nhân không có đầu óc!



Thiên Huy Hoàng đế sao có thể tuỳ tiện buông tha nàng ta? Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn đã sớm bán đứng nàng.



Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, sao có thể xứng đáng đấu với bà?



Nhưng mà, sau đó không lâu, sau khi Sở Thanh Ca tiến cung làm phi tần, Thái hậu mới phát hiện chính bà mới ngu xuẩn.
Thật thích mùi hương này, nếu có thể chết trong mùi hương này là chuyện hạnh phúc dường nào!



Nó ngửi ngửi, lại nhịn không được nhảy múa, một móng chạm đất xoay vòng quanh, giống như là say mê trong một cơn mơ đẹp nhất.



Đột nhiên: “Kịt” một tiếng, cửa mở.



Thú nhỏ sững sờ, lập tức trốn sang một bên, chỉ thấy người đi ra không phải ai khác, chính là Thái y viện viện thủ Cố Bắc Nguyệt.



“Chi chi!”



Thú nhỏ vui vẻ, liên tục lên tiếng.



Cố Bắc Nguyệt quay đầu nhìn, thấy là thú nhỏ, giật mình, con thú nhỏ này làm sao tìm được nơi này mà tới!



Thấy Cố Bắc Nguyệt nhìn thấy nó, thú nhỏ càng vui vẻ hơn, lập tức bay tán loạn đến trên vai hắn: “Chi chi chi” cũng không biết nói cái gì, kêu vài tiếng lập tức lại nhảy xuống, lẻn vào trong phòng.



Trong con ngươi dịu dàng của Cố Bắc Nguyệt lướt qua một tia hiếu kì, hắn đi vào theo.



Không ngờ, thú nhỏ thấy hắn tiến vào, thế mà đứng ở cạnh cửa bất động.



Cố Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Thú nhỏ, ngươi làm sao thế?”



Thú nhỏ liếc hắn một cái, cào cửa một chút, Cố Bắc Nguyệt cũng không rõ ràng, dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Ngươi muốn làm cái gì? Ta không hiểu.”



Thú nhỏ muốn đóng cửa, nhưng mà nó không đẩy được, hận không thể biến thành bộ dáng lúc trước, tùy tiện một bàn tay liền có thể đẩy ngã cửa. Thế nhưng nó không muốn biến, bộ dáng lúc trước của nó quá béo, không đáng yêu chút nào.



Nó gấp gáp dùng thân thể nhỏ bé đẩy cửa.



“Thú nhỏ, ngươi muốn đóng cửa, đúng không?” Cố Bắc Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được, hắn nở nụ cười, một tay ôm nó trong lòng bàn tay, một tay đóng cửa lại.



Thú nhỏ ngồi trong lòng bàn tay hắn, nhìn hắn nở nụ cười, nhìn đến ngây dại, tại sao có thể có nam tử cười lên lại dịu dàng ấm áp như vậy, giống như gió xuân tháng tư.



Đóng cửa lại, Cố Bắc Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú hỏi: “Thú nhỏ, ngươi tìm đến ta làm cái gì?”



Đúng rồi, thú nhỏ sao lại đột nhiên tìm đến Cố Bắc Nguyệt?