Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 336 : Hỏi ngươi nói không ra lời

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Thái hậu vội vã muốn “đồ tốt” của Hàn Vân Tịch, vốn đang ốm yếu, bây giờ cả người đều có tinh thần. Trên người bà ta còn có mấy chỗ ngứa, bà ta tiện tay gãi, không để trong lòng.



Hàn Vân Tịch làm sao có thể dễ dàng như vậy mà đem “đồ tốt” lấy ra chứ?



Trong bụng nàng cười lạnh: “Thái hậu nương nương, đồ tốt kia của thần cũng không thể tùy tiện dùng, trước tiên thần phải nhìn trạng thái thân thể của người.”



“Ai gia chính là bị giày vò bởi chứng mất ngủ, không chỉ có ngủ không được, toàn thân còn đau buốt nữa!” Thái hậu ai oán, chủ động đưa tay cho Hàn Vân Tịch bắt mạch.



Hàn Vân Tịch tùy tiện để tay: “Qua mạch tượng của Thái hậu nương nương cho thấy, chắc là châm cứu đã mấy ngày?”



Trần thái y chưa hồi cung, Thái hậu sao lại biết Trần thái y ở trong Tần Vương Phủ xảy ra chuyện gì, bà ta ngầm bội phục năng lực của Hàn Vân Tịch.



Nha đầu này mặc dù tinh thông độc thuật, phương diện y thuật cũng không yếu, mới bắt mạch liền biết bà đã từng châm cứu.



“Ừm, làm sao? Dùng sai châm?” Thái hậu chậm rãi hỏi. Cố Bắc Nguyệt quỳ gối ở cửa, Hàn Vân Tịch ở chỗ này, nàng không sốt ruột với bọn họ.



“Không sai, xem mạch tượng của Thái hậu nương nương, châm này dùng vô cùng tốt. Sẽ không đau nhức ạ! Không biết Thái hậu nương nương dùng thuốc gì?”



Hàn Vân Tịch hận không thể lập tức đem Cố Bắc Nguyệt đi, nàng sẽ không cho Thái hậu quá nhiều thời gian.



Thái hậu lập tức để Quế ma ma đem phương thuốc lấy ra, phương thuốc là Trần thái y kê, Cố Bắc Nguyệt cũng xem qua, bà ta ngược lại muốn xem Hàn Vân Tịch bản lĩnh lớn bao nhiêu từ bên trong phương thuốc có thể nhìn ra vấn đề.



Hàn Vân Tịch cũng không có chăm chú nhìn, liếc qua đột nhiên quát to một tiếng: “Trời ơi! Không được rồi!”



“Chuyện gì xảy ra?” Thái hậu cũng bất ngờ.



Hàn Vân Tịch thở một hơi dài: “Phiền toái rồi! Chuyện phiền phức rồi!”



Mặc dù biết khả năng Hàn Vân Tịch chỉ diễn trò, thế nhưng, thấy biểu lộ ngưng trọng kia của Hàn Vân Tịch, Thái hậu vẫn là có điểm khẩn trương, nàng vội hỏi: “Làm sao? Phương thuốc này chẳng lẽ lại có vấn đề?”



“Phương thuốc không có vấn đề, chỉ là nếu như phối hợp đồ tốt kia của thần dùng...”



Hàn Vân Tịch muốn nói lại thôi, Thái hậu gấp: “Làm sao? Không thể dùng sao?”



Bà ta tìm Dược Quyên Phiến nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng biết Dược Quyên Phiến tuy là quạt, nhưng cũng là dược vật, không thể tùy tiện dùng linh tinh.
Bỏ mặc Quế ma ma tại khách đường chờ, Hàn Vân Tịch thay Cố Bắc Nguyệt bắt mạch, kê phương thuốc để Triệu ma ma nhanh đi nấu.



Xem mạch tượng, Cố Bắc Nguyệt không chỉ bị phong hàn rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị đói, năng lượng trong cơ thể đều hao hết!



Không phải nguyên khí đại thương, quả thực là nguyên khí trọng thương!



Đây là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch nghiêm túc như vậy bắt mạch cho Cố Bắc Nguyệt, nàng phát hiện thân thể tên này rất không tốt rất không tốt, như chính hắn nói hắn là cái ấm thuốc.



Không cách nào tưởng tượng thân thể yếu như vậy ba ngày ba đêm này là thế nào kiên trì mà chịu được.



Thời điểm chờ thuốc, Hàn Vân Tịch cũng không quan tâm tới Quế ma ma, thay Cố Bắc Nguyệt thi châm chống lạnh, bảo trụ nguyên khí.



Vật nhỏ mấy ngày nay đều chuồn trốn ra ngoài chơi đùa, vừa đến cửa chính liền ngửi được khí tức quen thuộc, nó vui như điên, như mũi tên rời cung lao vùn vụt, thẳng đến phòng khách.



Nhưng mà, khi nó hưng phấn từ ngoài cửa sổ bay tán loạn vào, nhìn thấy công tử trên giường hôn mê bất tỉnh, nó lập tức giật mình.



Nó run lên một hồi lâu mới vuốt vuốt ánh mắt của mình, lại nhìn một chút, lập tức liền tiến tới, vòng quanh Cố Bắc Nguyệt kêu chi chi chi.



“Chớ quấy rầy!” Hàn Vân Tịch thật hung dữ.



Thú nhỏ lập tức ngậm miệng, nó mặt mày ngây thơ mê mang, trên thân Cố Bắc Nguyệt hít hà, lại nhìn một chút Hàn Vân Tịch.



Mấy ngày trước nó mới đưa thuốc cho công tử, làm sao lại biến thành thế này. Công tử trọng thương lâu như vậy, cho dù uống thuốc khôi phục, thân thể cũng phải dưỡng một khoảng thời gian!



Ai đến nói cho nó biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?



“Chi chi...” Thú nhỏ đột nhiên hét to hai tiếng.



“Bảo ngươi chớ quấy rầy có nghe không?” Hàn Vân Tịch giận dữ mắng mỏ, nghiêm túc rất đáng sợ.



Thú nhỏ mím môi, ngồi ở một bên nhìn, nhìn một chút, nước mắt liền chậm rãi chảy xuống.



Công tử, ngươi rốt cuộc bị làm sao? Ngươi cười một cái có được hay không?