Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 339 : Thông minh quá sẽ bị thông minh hại

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Đêm qua người chẩn ra Thái hậu trúng độc là Trần thái y, người có quan hệ rất tốt với Lâm thái y, cùng là một trong những tâm phúc của Thái hậu.



“Ngươi chẩn ra ai gia trúng độc à?” Thái hậu lạnh lùng hỏi.



Đương nhiên Lâm thái y biết những suy đoán trong lòng Thái hậu, sở dĩ ông ta nói như vậy, cũng là hướng mũi nhọn vào Hàn Vân Tịch, vì Trần thái y mà báo thù. Phải biết rằng, Trần thái y đã quỳ ròng rã ba ngày ba đêm ở Tần vương phủ.



Dĩ nhiên, xem những triệu chứng của Thái hậu, rất có thể thực sự là giống với trúng độc.



Lâm thái y dè dặt: “Thái hậu nương nương, hạ quan không tinh thông về độc lắm, trúng độc chỉ là do hạ quan suy đoán.”



Thái hậu rất không vui: “Đồ vô dụng, ai gia nuôi các ngươi để làm gì?”



Ngay lập tức Lâm thái y liền đổi giọng: “Thái hậu nương nương, theo hạ quan thấy, triệu chứng của người tám chín phần mười là trúng độc, vì an toàn, hay là mời độc y đến xem một chút.”



Kiếm ăn trong cung, có người nào là người không thông minh, cơ trí cơ chứ.



Lâm thái y nhìn qua là biết Thái hậu muốn ông ta xác định là Hàn Vân Tịch, nhưng mà dưới tình huống không có chứng cứ gì, hắn muốn liều chết mà nói, hắn sẽ xảy ra một kết cục bi thảm nhất.



Hàn Vân Tịch không dễ động vào, nam nhân phía sau nàng càng không dễ động vào.



Thấy Thái hậu chần chừ, Lâm thái y vội tiến lại gần, thấp giọng: “Thái hậu nương nương, hạ quan biết một vị độc y, tinh thông độc thuật, hay là tìm ông ta đến xem một chút?”



Lâm thái y nhìn dáng vẻ của Thái hậu, thấy Thái hậu không bất mãn, ông ta càng trầm giọng hơn: “Thái hậu nương nương chớ đánh rắn động cỏ!”



Cơn giận dữ của Thái hậu lúc này mới bình tĩnh trở lại, đương nhiên bà hiểu được ý của Lâm thái y.



Một năm nay, Hàn Vân Tịch bị hãm hại không ít, thế nhưng mỗi lần đều gặp giữ hóa lành, bản lĩnh của nàng, tất cả mọi người đều thấy rõ.



Nếu như bây giờ trực tiếp hướng mũi nhọn vào Hàn Vân Tịch, lấy độc thuật của Hàn Vân Tịch muốn trốn tránh trách nhiệm là dễ như trở bàn tay, dù sao những thái y ở đây cũng không phải chỉ có một người am hiểu về độc thuật.



Chuyện này, chỉ có thể từ từ làm, nắm được bằng chứng, sẽ đánh cho Hàn Vân Tịch trở tay không kịp, đưa nàng ta vào chỗ chết luôn.



“Đây là một cơ hội…” Thái hậu lẩm bẩm.



“Thái hậu nương nương anh minh!” Lâm thái y ầm thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Nhanh lên, mau đi tìm vị độc sư ngươi nói đến đây, hôm nay ai gia muốn gặp ông ta.”



Thái hậu rất sốt ruột, chỉ mong có thể đưa Hàn Vân Tịch vào chỗ chết ngay lập tức, đương nhiên, vấn đề gấp rút trước mắt là giấc ngủ của bàm da đầu ngừa như vậy, làm sao mà bà ngủ được đây?



Trước đây, mất ngủ là mất ngủ, đa phần qua nửa đêm mới có thể chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có thể ngủ thêm một chút.




Ánh mắt Tần vương cao như vậy, người phụ nữ ngài ấy nhìn trúng phải thế nào chứ?



Hàn Vân Tịch không để lộ điều gì, đã hỏi một câu: “Hôm nay Hoàng thái y khi nào sẽ tới.”



“Buổi tối”



Người trả lời là Sở Tây Phong, từ khi nhận được mệnh lệnh của Tần vương, dường như hắn ta một tấc cũng không rời gian phòng của Cố Bắc Nguyệt.



Đương nhiên, so với hắn cũng một tấc không rời chính là vật nhỏ.



Vương phi nương nương không nói, Triệu ma ma chỉ có thể chờ xem kịch vui.



“Vương phi nương nương, khi nào Cố thái y có thể tỉnh vậy?” Triệu ma ma còn có chút quan tâm.



Hàn Vân Tịch giúp Cố Bắc Nguyệt cáo bệnh để nghỉ, cũng bí mật mời Hoàng thái y đến chữa bệnh, cũng vì nàng không có lòng tin với y thuật của mình.



Hoàng thái y là ngự y của thái y viện có y thuật gần tương đương với Cố Bắc Nguyệt, lại có quan hệ tốt với Cố Bắc Nguyệt nhưng ít người biết, Hàn Vân Tịch mấy lần đi Thái y viện mới phát hiện ra.



Hoàng thái y chữa bệnh, lại còn có vật nhỏ cho Cố Bắc Nguyệt uống thuốc, cháo và nước uống, sắc mặt và mạch tượng của Cố Bắc Nguyệt đều tốt lên không ít, chỉ tiếc là vẫn không tỉnh lại.



Hoàng thái y không biết lúc nào người này sẽ tỉnh, Hàn Vân Tịch cũng sợ người này không tỉnh lại nữa.



Mấy ngày nay, nàng không còn tâm trí để làm gì, chỉ quanh quẩn trông coi Cố Bắc Nguyệt.



Đến đêm, sau khi Hoàng Thái Y châm cứu cho Cố Bắc Nguyệt, đích thân Hàn Vân Tịch tiễn ông ấy ra ngoài, cả đoạn đường, chỉ thấp giọng nói chuyện.



Về việc nói chuyện gì, đến Tô Tiểu Ngọc đi theo phía sau cũng không thể nghe rõ.



Đêm dài tĩnh lặng, đêm nay trong cung có thêm một người không ngủ, người này không phải ai khác, mà chính là độc sư Chu Chính Dương.



Ông ta đã kiểm tra phân tích máu của Thái hậu liên tục mấy canh giờ nhưng không kiểm tra ra loại độc gì.



Hôm sau, ông ấy đến gặp Thái hậu rất sớm.



“Thái hậu nương nương, theo thảo dân thấy, chưa chắc người đã trúng độc.” Chu Chính Dương thật thà trả lời.



Ngón tay Thái hậu còn được băng bó trong tấm băng gạc, vẫn còn lâm râm đau đấy!



Nghe xong câu này, bà liền nổi cơn thịnh nộ: “Chu Chính Dương, ngươi giải thích rõ ràng cho ai gia, nếu không, ai gia muốn lấy một thùng máu của ngươi.”