Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 361 : Có kết quả
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Lấy tính mệnh để bảo vệ?
Hàn Vân Tịch trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, Cố Bắc Nguyệt cười dịu dàng như vậy, lại nói ra lời tàn nhẫn đến thế.
Đúng vậy, câu nói này dưới cái nhìn của nàng là tàn nhẫn, không phải đối với người khác, mà là đối với bản thân.
Nàng đang suy nghĩ câu nói này, Triệu ma ma lại làm gián đoạn, cười nói: “Cố thái y, lời này của ngươi nói quá nghiêm trọng rồi, không phải chỉ là đem thú nhỏ tạm thời giao cho ngươi thôi sao, chờ điện hạ cùng Vương phi nương nương trở về, thú nhỏ còn phải về bên cạnh nương nương.”
Triệu ma ma cũng không nỡ xa thú nhỏ đâu.
Cố Bắc Nguyệt đáy mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Vương phi nương nương cùng thú nhỏ đều cứu tính mạng tại hạ, cái mạng này của tại hạ chính là của nó.”
Thì ra là thế.
Hàn Vân Tịch không thích chủ đề nặng nề như vậy, thật sự tính ra, Cố Bắc Nguyệt bị thương thành dạng này, toàn do nàng ban tặng.
“Được rồi, cái gì mạng với không mạng, chăm sóc thú nhỏ tốt, ta trở về sẽ tìm ngươi đòi lại.” Nàng nghiêm túc nói.
Cố Bắc Nguyệt nhẹ gật đầu, cũng nghiêm túc: “Vương phi nương nương, ta kê chút phương thuốc chống ôn dịch cho người vậy, đến vùng thiên tai có lẽ có thể cần dùng đến.”
Đây là trần trụi khinh bỉ y thuật Hàn Vân Tịch kém cỏi sao?
Được a, ngoại trừ độc ôn dịch đặc thù, Hàn Vân Tịch thật đúng là không hiểu cách trị ôn dịch, các thái y khác trong Thái y viện cũng không đáng tin cậy bằng Cố Bắc Nguyệt, có phương thuốc của Cố Bắc Nguyệt, nàng cũng coi như trong lòng có nắm chắc.
Ôn dịch, nói phổ thông một chút chính là bệnh truyền nhiễm quy mô lớn.
Nơi có nạn đói, tất có người chết, mà người chết càng nhiều, ôn dịch liền dễ dàng bộc phát, truyền nhiễm.
Thường thường thiên tai, nạn đói, chiến tranh đều không đáng sợ, đáng sợ là cùng với những chuyện này mà dẫn đến ôn dịch.
Trong lịch sử giới giáo dục từng có nhà lịch sử học khảo chứng qua, không ít triều đại diệt vong cũng không phải là bởi vì chiến tranh, mà là bởi vì sau chiến tranh ôn dịch đại bộc phát, liên lụy toàn bộ quốc gia.
Cố Bắc Nguyệt làm việc phi thường chu toàn, tất cả kê cho Hàn Vân Tịch ba mươi phương thuốc, cơ hồ có thể bao quát từ trước đến nay mọi loại hình ôn dịch lớn từng xuất hiện ở Vân Không Đại Lục.
Trước khi đi, Cố Bắc Nguyệt kéo lấy thân thể ốm yếu, khăng khăng đưa Hàn Vân Tịch tới cửa, hắn thấp giọng nhắc nhở một câu: “Vương phi nương nương, vùng thiên tai, thiếu không chỉ là lương thực, cũng có thể là dược liệu.”
Hàn Vân Tịch cảm thấy liền giật mình, nếu không phải Cố Bắc Nguyệt nhắc nhở, nàng thật đúng là sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Nếu như Cố Bắc Nguyệt không phải bị thương thành bộ dạng này, nàng hi vọng nhường nào Cố Bắc Nguyệt cùng bọn họ đi một chuyến!
May mắn Long Phi Dạ có người ở Dược Thành, không đến mức lại bởi vì cung ứng dược liệu bị người khác khống chế.
“Còn phải... còn phải bao lâu nữa mới có thể nuôi ra Mỹ Nhân Huyết?” Bách Lý Minh Hương nghiêm túc hỏi.
Độc tính bên trong cơ thể người biến hóa là không cách nào đoán được, Hàn Vân Tịch chỉ có thể cho ra một thời gian đại khái.
“Nửa năm đến một năm đi.”
Bách Lý Minh Hương nhẹ gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.
Hàn Vân Tịch lại nói: “Yên tâm đi, ta luôn đang nghĩ biện pháp giải độc, hôm Mỹ Nhân Huyết dưỡng thành, ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Lời nói như vậy, Hàn Vân Tịch kiếp trước cũng đã nói đến mấy lần.
Thời điểm mỗi lần người bệnh sợ hãi, nàng liền sẽ nói như vậy.
Làm một đại phu nói như vậy, có thể cho người bệnh cảm giác an toàn vô hạn, nhất là những cái nguy hiểm đến tính mạng người bệnh kia.
Bách Lý Minh Hương chưa hề biểu hiện ra sợ hãi đối với cái chết, thế nhưng, nàng biết nàng ta là sợ hãi.
Long Phi Dạ đem Bách Lý Minh Hương giao cho Hàn Vân Tịch nuôi Mỹ Nhân Huyết, mà Hàn Vân Tịch lại một mực coi nàng là một người bệnh mình nhận được.
Bách Lý Minh Hương ngoại trừ chữ “tạ ơn”, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Yên tâm đi, điện hạ cùng ta đều sẽ ở cạnh.”
Hàn Vân Tịch vô ý nhắc đến Long Phi Dạ, nàng cũng không biết, câu nói này của nàng cho Bách Lý Minh Hương an ủi lớn nhường nào.
Không có lúc nào so thời khắc này càng hi vọng ngày đó đến.
Trước kia là ngóng trông chết, bây giờ là ngóng trông sống, ngóng trông có thể gặp được Tần Vương điện hạ một lần...
Hàn Vân Tịch ba ngày này thật sự quá bận, Bách Lý Minh Hương bên này giao phó rõ ràng xong, nàng lại dành thời gian đi một chuyến Hàn gia, sự việc cứu nạn nàng cũng không nói gì, Hàn gia có Long Phi Dạ bảo hộ, chắc hẳn Thiên Huy Hoàng đế cũng không dám làm khó dễ quá.
Hàn Vân Tịch rất bận, Long Phi Dạ cũng vội chuyện phủ Quốc Cữu.
Đêm ngày thứ ba, Long Phi Dạ muốn trở về phủ, U Các bên kia lại có tin tức tới.
“Chủ tử, có người xâm nhập vào mật thất cướp người!” Sở Tây Phong vô cùng lo lắng đến báo.
Bên trong mật thất U Các giam người, ngay cả ám vệ cũng không biết, chỉ có hắn cùng Đường Li biết được, Đường Li ngăn chặn kẻ xông vào kia, hắn vội trở về tìm viện binh đến.