Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 48 : Lý do, nàng muốn gả cho ngươi

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Một tiếng huýt dài sắc bén......



Bỗng nhiên bất ngờ, bốn phương tám hướng, trào ra một đoàn một đoàn sương đen, che trời lấp đất mà đến, tựa hồ muốn đem che khuất toàn bộ bầu trời.



Đàn muỗi độc, không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế, lại còn nghe lệnh của nữ nhân này.



Hàn Vân Tịch trong lòng cả kinh, cư nhiên có thể khống chế được muỗi độc, chả trách nữ nhân này có thể đả thương được Long Phi Dạ, bản lĩnh không nhỏ nha!



Nữ tử lại huýt sáo một tiếng, đột nhiên, màn sương đen trải dài như biển rộng, mãnh liệt hướng Hàn Vân Tịch bay đến.



"Long Phi Dạ, nếu ngươi không muốn nhìn nữ nhân kia chết, ngươi tốt nhất nên bảo toàn tốt tính mạng của ta!" Nữ mật thám vừa lui, vừa uy hiếp.



Nàng mai phục ở Thiên Ninh quốc lâu như vậy, trước nay chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ chạm qua một nữ nhân nào chứ đừng nói là ôm lấy, ngay cả cùng nữ nhân nói nhiều thêm một câu đều là rất hiếm.



Hôm nay, hắn cư nhiên mang theo nữ nhân này tới, lại còn ôm ở trong ngực, ngay cả sống chết trước mắt như mành treo, làm nàng thực rất kinh ngạc. Nữ nhân này rốt cuộc là người nào? Rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng ở trong lòng Long Phi Dạ?



Mắt thấy một mảnh đen nghìn nghịt sẽ đem nàng bao phủ vây quanh, Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Long Phi Dạ một cái, đột nhiên kêu to lên, "A...... Ta sợ quá nha!"



"Thật là đáng sợ! Điện hạ, cứu ta a! Nhanh chóng cứu ta a!"



"Ô ô...... Thật ghê tởm a, điện hạ, người ta rất sợ hãi!"



......



Nàng vừa hô to, vừa quơ chân múa tay đánh tán loạn.



Ánh mắt Long Phi Dạ lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được, bên môi nổi lên một mạt cười bất đắc dĩ mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.



Nữ mật thám thấy thế thì tự mãn, hừ lạnh nói, "Long Phi Dạ, nói vậy thảm trạng thuộc hạ của ngươi trúng độc, ngươi hẳn là gặp qua rồi có phải không?"



"Điện hạ, nàng uy hiếp ngươi a, thật đáng sợ!" Hàn Vân Tịch khẩn trương nói.



Cho dù là đối mặt với sự đe dọa của địch nhân, Long Phi Dạ từ trước đến nay đều là tốc chiến tốc thắng. Không muốn lãng phí thời gian trên người địch nhân.



Nhưng đối mặt với uy hiếp của nữ mật thám, hắn lại có sự nhẫn nại cực kỳ, điều này khiến nữ mật thám thả lỏng cảnh giác, cũng không hề có hoài nghi Hàn Vân Tịch.
"Đã có tài có mạo (dung mạo), vì sao phải che giấu, để bị người xem thường?" Long Phi Dạ hỏi lại.



Kỳ thật trước đây hắn đối với Hàn Vân Tịch một chút hứng thú cũng không có. Mặc kệ nàng là người như thế nào, mặc kệ nàng có đẹp hay không, tóm lại, nữ nhân này là do thái hậu cùng hoàng đế ép đưa cho hắn, vĩnh viễn không lọt được vào mắt hắn. Hắn từng tính toán trong đêm tân hôn đem nàng đuổi ra khỏi Phù Dung Viện, đưa đến biệt cung ở vùng ngoại ô vĩnh viễn giam lỏng.



Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch trong đêm tân hôn cư nhiên cứu hắn, sau đó bày ra một thân y thuật cùng những cách xử sự, hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự kiến của hắn.



"Điện hạ, lanh lợi không bằng ngu ngốc, theo thuộc hạ nhìn thấy, nếu Vương Phi nương nương đem tài mạo đều lộ ra ngoài, thì chưa chắc có thể được gả cho ngươi." Sở Tây Phong cười nói.



Lời này, nói rất giống như chính Hàn Vân Tịch muốn gả cho Long Phi Dạ nhiều biết bao nhiêu. Nàng sở dĩ ẩn nhẫn đều là vì muốn gả cho hắn. Ít nhất, bản thân Long Phi Dạ nghe ra chính là ý tứ này.



Long Phi Dạ nhìn qua, mặt không có biểu tình gì, nhưng ai biết Sở Tây Phong không sợ chết, cư nhiên lại nói, "Chủ tử, theo thuộc hạ nhìn thấy thì hình như Vương Phi nương nương thật sự thích ngươi, thuộc hạ......"



Nhưng mà, còn chưa nói xong, ánh mắt trời sinh lạnh băng của Long Phi Dạ liền trầm xuống, làm Sở Tây Phong run run một cái lập tức thức thời ngậm miệng lại.



Trong khi đó Hàn Vân Tịch thật sự rất thoải mái, hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là, ngày lành luôn ngắn ngủi.



Ngay khi nàng cho rằng Nghi thái phi sẽ vì sự tình của Trường Bình công chúa mà ngừng nghỉ một thời gian, thì một sự phiền toái khác lại tìm tới cửa, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của Nghi thái phi.



"Chủ tử, lại có người tới tìm thầy trị bệnh, vào không được cửa vương phủ chúng ta, liền chờ ở bên ngoài không chịu rời đi, nghe nói đó là tam phu nhân Trấn Quốc Công." Tiểu Trầm Hương thở hồng hộc chạy tới bẩm báo.



Cũng không biết là ai đã truyền ra lời đồn, sự tình Hàn Vân Tịch chữa khỏi bệnh cho Mục Thanh Võ được lan truyền ra ngoài. Nhưng càng ngày càng truyền ra những sự thần bí, nói nàng thâm tàng bất lộ, vì khiêm tốn nên che dấu, không phải là phế vật, mà là thiên tài trăm năm khó gặp.



Lợi dụng đủ mọi giả thuyết và sự tích, đem nói nàng giống như Hoa Đà tái thế, một thần y huyền thoại. Chứng bệnh mà các thái y cùng thần y không thể trị liệu được, tới tay nàng tất cả đều không có vấn đề gì, có thể dễ dàng giải quyết, chỉ một chén dược liền có hiệu quả.



Truyền như vậy cũng không đáng nói, nhưng còn có truyền thuyết nàng là thánh thủ nhân tâm, khám bệnh không lấy tiền, trái tim theo đạo của người xưa, ưu tiên xem bệnh cho người nghèo.



Vì thế, bắt đầu từ đêm qua, đã có không ít người nhà có người bệnh nghe tin mà tới, không kể là quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích, hay là bá tánh tầm thường, tất cả đều chạy tới đây tìm thầy trị bệnh.



Tung tin vớ vẩn đem nâng Hàn Vân Tịch lên cao như vậy, nắn hình tượng nàng hoàn hảo như vậy. Hiện tại có người tới cửa tìm thầy trị bệnh: hoặc là nàng phải sáng tỏ chính mình không có năng lực gì, làm trò cười cho thiên hạ; hoặc cũng chỉ có thể đến nhà họ khám bệnh. Một khi cự tuyệt, nhất định sẽ tạo cớ cho người khác.



Tất cả mọi thứ đều đột nhiên xảy ra, có thể tạo ra được dư luận lớn như thế ở trong đế đô, không phải là người bình thường có thể làm được.



Người phía sau này, không thể nghi ngờ là muốn giết nàng, dụng tâm quá nham hiểm, làm nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó khăn không hề nhỏ.