Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 76 : Công tử nhà ai thế vô song

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Đổi ý?



Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn Hàn Tòng An, cúi người lấy chìa khoá nhà kho trong tay hắn, "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."



Nếu như nàng đã đáp ứng việc gì, nàng tất nhiên sẽ không đổi ý.



Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là nhỏ, cứu Hàn gia, cùng cứu tam tộc Hàn thị kỳ thật là một đạo lý, Hàn gia từ trên xuống dưới ít cũng phải trăm người, mỗi người đều không phải là ác nhân, trong đó cũng không thiếu hạng người thiện lương vô tội, hơn nữa, y thuật Hàn gia cần phải có truyền thừa, để có thể cứu được nhiều người bệnh hơn.



Nhớ trước đây, Thiên Tâm phu nhân sở dĩ lựa chọn Hàn Tòng An, sợ là không phải nhìn trúng Hàn Tòng An, mà là nhìn trúng Hàn gia.



Hàn Vân Tịch sẽ không đem chuyện này đặt thành chuyện quan trọng nhất phải làm, nhưng là, nàng sẽ tận lực.



Thấy Hàn Vân Tịch nhận lấy chìa khoá nhà kho, Hàn Tòng An yên tâm hơn nhiều, hắn cũng rất rõ ràng mình phạm vào đại tội như vậy, tử tội có thể miễn, nhưng trừng phạt là khó thoát, đời này sợ là vĩnh viễn sẽ phải ở trong phòng giam.



Hàn Vân Tịch không nghĩ sẽ nói nhiều với người này nữa, xoay người rời đi, nhưng mà, Hàn Tòng An lại gọi lại, "Hàn Vân Tịch, ngươi từ từ!"



Hàn Vân Tịch dừng bước, đầu cũng không quay lại, "Có gì chỉ giáo?"



"Hàn Vân Tịch, bệnh của Thái tử......" Hàn Tòng An nói tới đây, dừng một chút, ngay sau đó ngữ khí kiên định, "Lão phu rất tin tưởng mình chẩn bệnh không sai!"



Hàn Vân Tịch nao nao, nghĩ thầm, người này thật là đáng giận, nhưng y thuật vẫn rất khó lường.



Nhưng mà, nàng cũng không tính sẽ trả lời, tiếp tục đi về phía trước.



Hàn Tòng An lại truy vấn, ngăn ở cửa nhà lao, "Kết cục đã định, ta chỉ muốn biết chân tướng!"



Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một mạt châm chọc, "Hàn thần y, ngươi hãy ngẫm lại thật kỹ đi, dựa vào thiên phú trác tuyệt của ngươi, ta tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ hiểu ra!"



Hàn Vân Tịch nói, đẩy tay hắn ra, đi nhanh ra khỏi nhà lao, tự mình khoá cửa lại.



"Ta thật không rõ!" Giọng nói của Hàn Tòng An cao lên vài phần, rất kích động.



Hàn Vân Tịch với vẻ mặt thờ ơ, "Nếu không hiểu rõ, vậy thì tiếp tục ngẫm lại đi."


Di, gia hỏa này thật sự có phương pháp.



Lần này, Hàn Vân Tịch tươi cười, đặt chén trà ở trên bàn, sảng khoái thẳng thắn, "Trước cảm tạ ngươi, một ngày khác nhất định sẽ mời ngươi uống rượu."



Cố Bắc Nguyệt có chút không quen với ngữ khí này của Hàn Vân Tịch, chỉ cảm thấy điều này không giống Vương phi, một chút ưu nhã và tôn quý của chính cung nương nương nên có cũng đều không có, nhưng mà, trên người nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những điều này, lại hấp dẫn hắn.



Cố Bắc Nguyệt nghĩ, nếu như Hàn Vân Tịch không phải sinh ra ở Hàn gia, không phải là Tần Vương phi, nàng nhất định có thể bay cao hơn, nhưng chúng đều được giấu ở trong lòng hắn, hắn chỉ cười hứa hẹn, không nói gì.



Khó được có cơ hội gặp mặt ở bên ngoài, hai người ngồi xuống an vị tới khi trời chạng vạng, Hàn Vân Tịch phát hiện Cố Bắc Nguyệt thoạt nhìn rất ít nói nhưng cũng có nói chuyện mà không im lặng lúng túng.



Bọn họ hàn huyên về y thuật, hàn huyên về dược học, còn hàn huyên không ít về các ca bệnh, Hàn Vân Tịch khi thì nghiêm túc suy tư, khi thì cười ha ha, nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt lại trước sau chỉ nhàn nhạt cười, đặc biệt nho nhã.



Thẳng đến khi tiểu Trầm Hương chạy tới nhắc nhở, Hàn Vân Tịch mới phát hiện thời gian đã nhanh chóng trôi qua, trời đang trở nên đen tối.



"Ngày khác lại hẹn đi, ca bệnh kia ta còn muốn thỉnh giáo cùng ngươi." Hàn Vân Tịch tinh thông Độc Thuật, nhưng y thuật lại không đủ, nàng hiếu học lại bắt được Cố Bắc Nguyệt, vì thế không nghĩ sẽ buông tay, hận không thể mang về nhà làm giáo viên dạy kèm.



"Vương Phi nương nương, kỳ thật là đã vượt qua quy củ." Cố Bắc Nguyệt không thể không thấp giọng nhắc nhở.



Rời khỏi Tần Vương phủ, hết thảy có quy củ hay không có quy củ đối Hàn Vân Tịch mà nói đều là vô nghĩa. Người càng thẳng thắn, càng không sợ ái muội, mà người càng để ý, trong lòng càng có quỷ.



Hai tròng mắt trong sáng của nàng hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng, "Ngày 15 mỗi tháng, liền hẹn ở chỗ này, ngươi không phải Cố thái y, ta không phải Tần Vương phi, chúng ta như bạn đồng hành, luận bàn y thuật, như thế nào?"



Luận bàn y thuật, nha đầu này là muốn học y cùng hắn, muốn cùng hắn học y mà không muốn tiết lộ về Độc Thuật, Cố Bắc Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng cũng không nói ra.



Ngày 15 hàng tháng, quên hết thân phận, ước hẹn nói về y thuật, đây là sự tình tốt đẹp cỡ nào nha, chỉ tiếc, Cố Bắc Nguyệt ôn nhu vĩnh viễn vẫn rất có lý trí.



Hắn cười ấm áp, "Vương Phi nương nương thật biết cách nói giỡn, không còn sớm nữa, trở về đi."



"Cố Bắc Nguyệt." Hàn Vân Tịch đột nhiên nhíu mày, nguyên tưởng rằng hắn sẽ đáp ứng, không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên cự tuyệt.



"Vương Phi nương nương, vi thần cũng không phải có thể tùy tiện ra khỏi cung, trở về đi." Cố Bắc Nguyệt vẫn cười.



Tươi cười kia, nhìn như ấm áp, nhưng mang theo một loại kiên định, làm mọi người nhìn thấy đều không có biện pháp, Hàn Vân Tịch mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, tùy ý phất phất tay xem như lời cáo biệt.