Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 89 : Lý thị, bí mật không ít

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Editor: Emily Ton



Đối mặt với sự sắc bén của mẫu thân, Hàn Nhược Tuyết giật mình một cái, vội vàng trả lời, "Mục Lưu Nguyệt nói Hàn Vân Tịch không phải chữa bệnh cho thiếu tướng quân, mà là giải độc!"



Lời này vừa ra, nắm tay Lý thị đột nhiên cứng đờ, chỉ là, nàng cái gì cũng chưa nói.



"Thiếu tướng quân bị thích khách đánh lén, trên thân kiếm có độc, Hàn Vân Tịch vừa vặn có thể giải độc, cứu thiếu tướng quân, nhưng, ai biết thiếu tướng quân còn trúng một loại độc mãn tính, vừa vặn cũng bị Hàn Vân Tịch phát hiện, cũng có thể giải." Hàn Nhược Tuyết nói.



Tiếng nói vừa dứt, nắm tay Lý thị đột nhiên buông lỏng, chỉ thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, hai mắt trống rỗng, cả người ngẩn ra.



Hàn Nhược Tuyết bị dọa, vội vàng đi qua nâng đỡ, "Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cảm thấy nơi nào không thoải mái hay sao?"



Lúc này Lý thị mới bình thường trở lại, biểu tình trên mặt còn có chút cứng đờ, nàng lắc lắc đầu, "Không...... không có gì, ngươi rót một ly nước ấm tới đây giúp mẫu thân."



Hàn Nhược Tuyết vội vàng đến một bên rót nước, lúc này Lý thị mới thở ra một hơi thật dài, làm mình bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn phía sau lưng Hàn Nhược Tuyết, đáy mắt đêm ngày đen tối, âm tình bất định, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói, "Hàn Vân Tịch làm sao phát hiện ra độc mãn tính?"



"Mục Lưu Nguyệt không nói rõ, ta cũng không hỏi nhiều." Hàn Nhược Tuyết đáp.



"Thiếu tướng quân vì sao lại túng độc mãn tính đây? Độc mãn tính dù sao cũng cần thời gian lâu dài để hạ." Lý thị lại hỏi.



Hàn Nhược Tuyết xoay người lại, "Nương, lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy, trong phủ Đại tướng quân chắc chắn là có người muốn hại thiếu tướng quân, loại sự tình này ta cũng không tiện hỏi."



Lý thị gật gật đầu, chậm rãi uống thêm mấy ngụm trà, thuận miệng lại hỏi, "Tuyết Nhi, hôm nay để ngươi tặng Mục đại tiểu thư trà xuân, ngươi đã tặng rồi sao?"



Hàn Nhược Tuyết bây giờ mới nhớ tới chuyện này, cúi đầu, "Ta...... ta đi vội quá, nên đã quên."



Gánh nặng trong lòng Lý thị bỗng nhiên được giải tỏa, lại hỏi, "Vậy lá trà không rẻ kia, ngươi để chỗ nào?"



"Liền đặt ở ngay bên cạnh bàn, nếu không, ta hiện tại sai người đi lấy, trực tiếp đưa đến Đại tướng quân phủ?" Hàn Nhược Tuyết hỏi.



"Không cần." Lý thị lập tức cự tuyệt, "Quên đi, coi như đưa cho người có duyên vậy."



Hàn Nhược Tuyết hậm hực, cũng không dám nhiều lời sai trái.



"Ta mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát, ngươi đi xuống đi." Lý thị nhàn nhạt nói, nói xong lười biếng dựa xuống gối cao.




Tốt thôi, tuy rằng hắn xác thật là tiêu điểm, nhưng là, Hàn Vân Tịch hiện tại vẫn không thể thừa nhận điều đó.



Vì sao hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, chẳng lẽ cho dù nàng nỗ lực nhiều bao nhiêu, trong mắt hắn vẫn không chịu nổi hay sao?



Vẫn luôn khinh thường thể hiện bản thân mình với người khác, cũng không ngại ánh mắt người khác nhìn mình. Hàn Vân Tịch cũng không biết được chính mình hiện tại vì sao lại để ý đến ánh mắt người nam nhân này nhiều bao nhiêu, nàng chỉ cảm thấy đây là vũ nhục.



Càng tức giận, tươi cười trên mặt nàng càng sáng lạn.



Nàng cười đặc biệt kiêu ngạo, "Không có việc gì. Ta nghĩ là điện hạ đã hiểu lầm, ta ở chỗ này nhìn xung quanh, là muốn tìm người khác, không phải tìm điện hạ."



Lời này vừa ra, ánh mắt Long Phi Dạ vốn đang lạnh băng đột nhiên lạnh thêm ba phần, dường như khiến nhiệt độ không khí quanh mình đều giảm xuống vài độ.



Hừ, ngươi lại cao ngạo lần nữa xem.



Hàn Vân Tịch bỏ qua lạnh băng trong mắt hắn, lại nói, "Nếu điện hạ không có chuyện gì khác để nói, thần thiếp xin cáo từ."



Đang nói, nâng cao cằm, ưu nhã xoay người muốn rời đi, ai ngờ, đúng ngay lúc này, Long Phi Dạ lạnh lùng đã mở miệng, "Chậm đã, bổn vương còn có việc."



Hàn Vân Tịch líu lo dừng bước, xoay người lại, vẫn mỉm cười rất ngọt ngào, "Không biết điện hạ còn có chuyện gì?"



"Vào nhà nói." Long Phi Dạ cũng không liếc nhìn nàng, ném xuống lời này, xoay người liền đi.



Hàn Vân Tịch cho rằng hắn sẽ đi đến tẩm cung bên kia, ai biết tên kia cư nhiên đi về hướng Vân Nhàn Các.



"Thực sự là có chuyện sao?" Hàn Vân Tịch hồ nghi, vội vàng cùng đi qua.



Long Phi Dạ vừa vào cửa liền ngửi được một mùi rất khó chịu, tuy rằng chưa từng bước vào phòng của bất cứ nữ nhân nào, nhưng là, hắn cũng biết phòng của nữ nhân hẳn là rất sạch sẽ.



Đôi lông mày không tự giác nhăn lại, hắn theo hướng mùi vị phát ra mà đi, liền tới thư phòng của Hàn Vân Tịch. Chỉ thấy trên một cái bàn to rộng đang bày biện vài chén chất lỏng màu đen, mùi tanh tưởi đang thoát ra từ những thứ chất lỏng đó.



Long Phi Dạ đánh giá căn phòng một vòng, ánh vào mi mắt tất cả đều là dơ bẩn, lộn xộn, và hỗn loạn. Hắn có thói ở sạch nên rất chán ghét cảnh hỗn loạn này, nhưng, không hiểu vì sao hắn cũng không hề rời đi ngay lập tức.



Hàn Vân Tịch theo sau tiến vào, không nghĩ tới gia hỏa này sẽ đến thư phòng của mình.