[Dịch] Vãn Tống

Chương 11 : Bất ngờ được tin mẹ

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Công nguyên năm 1231, năm thứ 2 Thiệu Định Tống Lý Tông, năm thứ 7 Chính Đại Kim Ai Tông, người Mông Cổ lại lần nữa đưa mắt nhìn về phương nam. Tháng 2, thiết kỵ Mông Cổ công phá trọng trấn Phượng Tường, cán cân chiến tranh dần nghiêng về phía Mông Cổ. Tháng 5, Oa Khoát Đài trở về Quan Sơn Cửu Thập Cửu Tuyền đóng quân, triệu tập chư vương tướng lĩnh thương nghị chiến lược diệt Kim. Cuối cùng, Oa Khoát Đài tiếp thu kế sách của Đà Lôi, quyết định chia làm 3 đường tiến công nước Kim.
Oa Khoát Đài hãn đích thân thống lĩnh quân trung lộ, từ Oản Tử thành xuôi nam qua sông, tiến công từ phía Lạc Dương. Oát Dịch Xích Cân Na Nhan thống lĩnh quân cánh trái, tiến công từ phía Tế Nam. Đà Lôi lúc này đang thống lĩnh quân cánh phải, suất 3 vạn kỵ binh tiến vào chiếm giữ Phượng Tường, công kích về phía Kinh Triệu, ý đồ đánh hạ Đồng Quan, cùng với Oa Khoát Đài hình thành thế bao vây Lạc Dương. Tháng 7, đột nhiên Đà Lôi thay đổi chiến lược, từ bỏ việc tiến công Kinh Triệu, ngược lại đi về phía nam, từ lưu vực sông Vị Thủy tiến vào lưu vực thượng du sông Hán Thủy, cướp đoạt Nam Trịnh của nhà Tống, tiếp tục xuôi theo lưu vực sông Gia Lăng Tứ Xuyên tiến lên. Sau đó, quay về Đông Bắc, qua lưu vực trung du sông Hán Thủy rồi đột nhiên xuất hiện ở Đặng Châu phía nam Hà Nam gần địa phận nước Kim.
Ở địa khu Bảo Ninh Tứ Xuyên quân đội của Đà Lôi bị quân dân nhà Tống kiên cường chống cự, hung tính của người Mông Cổ bộc phát, liên tiếp đồ thành, giết chết bách tính Tứ Xuyên gần trăm vạn người, đi qua nơi nào cũng đều gà chó không tha. Lúc tin tức truyền đến Lâm An, quân Mông Cổ đã rời biên giới nhà Tống mà đến Đặng Châu.
Lý Tông Triệu Quân nghe tin người Mông Cổ chỉ dùng 3 vạn thiết kỵ đã có thể qua lại ở biên giới 2 nước Tống - Kim như chỗ không người, trong lòng vô cùng khủng hoảng, bèn triệu kiến binh bộ thượng thư Đinh Đại Toàn cùng đại tướng Mạnh Củng. Lúc 3 người đang thương thảo chuyện người Mông Cổ mượn đường, một tên thái giám đi vào báo:
"Sử thừa tướng đến." Vừa dứt lời, Sử Di Viễn cũng đã xông vào.
"Hoàng thượng, lão thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo!" Lão bỗng trông thấy Đinh Đại Toàn cùng Mạnh Củng cũng đang ngồi ở đó, vẻ mặt không khỏi hiện ra sự tức giận. Lão cầm giữ triều chính nhiều năm, Đinh Đại Toàn cùng Mạnh Củng này lại dám không thông qua lão mà báo cáo trực tiếp với hoàng thượng.
"Thừa tướng đến rất đúng lúc, chúng ta chính là đang thương nghị chuyện người Mông Cổ."
"Chuyện người Mông Cổ đừng thương nghị nữa, thần có tình huống mới nhất phải bẩm báo hoàng thượng."
"Sao! Có tình huống gì, thừa tướng mau nói trẫm nghe!"
"Thần vừa nhận được lời nhắn của đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài. Hắn muốn liên hợp cùng Tống triều ta diệt Kim. Nếu như triều ta đồng ý, hắn sẽ phái sứ giả chính thức đến đàm phán cùng triều ta."
"Hoàng thượng! Việc này tuyệt đối không thể!"
Sử Di Viễn quay đầu nhìn lại, thấy đại tướng Mạnh Củng nói lời phản đối.
"Mạnh nguyên soái, sao lại không thể? Nước Kim cùng triều ta có thù không đội trời chung, ngươi đã quên sỉ nhục Tĩnh Khang sao? Năm đó Nhạc Vũ Mục đã từng than thở "Đợi thu thập sơn hà cũ lại từ đầu", ta là quan văn còn không sợ chết, ngươi đường đường là đại nguyên soái binh mã thiên hạ vậy mà tham sống như vậy sao?"
"Hoàng thượng, thần Mạnh Củng chưa từng sợ chết, nhưng người Mông Cổ tàn bạo, nếu liên hiệp diệt Kim thì mục tiêu kế tiếp sẽ là Đại Tống, đạo lý môi hở răng lạnh không lẽ thừa tướng không hiểu sao? Ngược lại ta cho rằng nên liên Kim kháng Mông."
Triệu Quân thấy 2 người đều nói có lý, bèn hỏi Đinh Đại Toàn: "Đinh thượng thư nghĩ sao?"
"Hoàng thượng, dù sao tuổi tác Sử thừa tướng cũng đã cao, có một số việc không thể nhìn thấu. Thần đang nghĩ vì sao Oa Khoát Đài bỗng muốn liên hiệp cùng Đại Tống ta, nếu thần không đoán sai hắn chính là "Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công". Bản ý của hắn cũng không phải là muốn diệt Kim, mà là muốn lợi dụng Đại Tống ta đi kiềm chế Đà Lôi."
"Đinh ái khanh chỉ giáo cho?"
"Chuyện này lại có quan hệ đến chuyện truyền vị của Mông Cổ. Dựa theo thần biết được thì truyền vị của Mông Cổ trái lại với triều ta, là truyền nhỏ không truyền lớn. 2 năm trước, sau khi Thiết Mộc Chân chết, theo lệ cũ hẳn là phải truyền vị cho con nhỏ Đà Lôi, nhưng cuối cùng lại bị con thứ 3 Oa Khoát Đài đoạt được hãn vị. Nhưng hiện tại Đà Lôi lại cầm trọng binh trong tay, thực lực hùng hậu, Oa Khoát Đài há có thể không kiêng kỵ? Nhất là Đà Lôi lại thay đổi chiến lược đã an bài, thì Oa Khoát Đài lại suy nghĩ thế nào? Tin tức liên Tống diệt Kim lại không sớm không muộn, đúng vào lúc Đà Lôi đang muốn tiến đánh nước Kim với quy mô lớn! Nếu như Đà Lôi muốn tự lập đánh hạ nước Kim, thế lực của hắn tất nhiên sẽ lớn mạnh, khi đó khó đảm bảo Đà Lôi sẽ không có lòng khác, huống chi hãn vị vốn phải là của hắn. Cho nên thần cho rằng, Oa Khoát Đài muốn mượn binh lực của Đại Tống ta diệt Kim, chính là không muốn để Đà Lôi phát triển lớn mạnh."
"Vậy ý Đinh thượng thư là đáp ứng hay không, ngươi nói nhảm nửa ngày, lại không đúng ý chính." Trước đó Sử Di Viễn bị Mạnh Củng phản đối, giờ lại nghe Đinh Đại Toàn nói minh già nua ngu ngốc trước mặt hoàng thượng, không khỏi tức giận vô cùng.
"Thừa tướng bớt giận, ý của ta là phải đàm phán, xem thử đối phương ra giá thế nào? Thừa tướng có biết sứ giả được đối phương phái ra đàm phán là ai không?"
"Trong lời nhắn đối phương nói nếu ta chịu đàm phán, Oa Khoát Đài sẽ phái quân sư Gia Luật Sở Tài của hắn làm chính sứ đến triều ta đàm phán."
Mạnh Củng thấy mọi người đã lâm vào suy nghĩ chuyện đàm phán thế nào, trong lòng không khỏi nôn nóng nói:
"Hoàng thượng, vi thần vẫn kiên quyết phản đối liên hợp với người Mông Cổ diệt Kim, đó là quyết định cực kỳ nguy hiểm."
Triệu Quân nghĩ nghĩ rồi quả quyết kết luận: "Đại Tống ta bị người Nữ Chân sỉ nhục trăm năm, nếu có thể dùng tay trẫm rửa sạch sỉ nhục, ngày kia tương lai trẫm cũng có thể đứng thẳng trước mặt các vị tiên đế. Người Mông Cổ dù lợi hại hơn nữa nhưng Đại Tống ta có trăm vạn đại quân thì sợ gì chúng. Ngược lại nếu không nắm được cơ hội này, ta không thoát được trở thành tội nhân thiên cổ của Triệu gia. Mạnh tướng quân ngươi đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết, Đinh Đại Toàn nghe chỉ!"
"Có thần!"
"Trẫm cho ngươi làm đại biểu toàn quyền đàm phán, đến phủ Kiến Khang cùng sứ giả Mông Cổ đàm phán việc Tống Mông liên hiệp diệt Kim."
"Thần tuân chỉ!"
10 ngày sau, Oa Khoát Đài đang đốc chiến ở phủ Bình Dương thì nhận được tin tức triều Tống đồng ý đàm phán liên hiệp diệt Kim. Y lập tức lệnh Gia Luật Sở Tài cùng đại tướng tâm phúc Tốc Bất Đài đến gặp y.
"Gia Luật tiên sinh, quả nhiên như ngươi đoán, hoàng đế triều Tống đồng ý cùng ta đàm phán liên hiệp diệt Kim."
"Hừ, người Tống kia suy nghĩ thiển cận như vậy, xem ra nguyện vọng của đại hãn để ngựa uống nước hồ Tây Tử không lâu là có thể thành hiện thực."
"Nhưng ta lại lo là phía Đà Lôi không để ý mệnh lệnh của ta, tự ý đánh hạ Nam Kinh thì làm sao bây giờ?"
"Không lo, đại hãn có thể phát hãn lệnh chính thức đến tứ vương gia, bảo hắn đóng quân lại ở Đặng Châu, đồng thời phái Quý Do tiến vào chiếm giữ phủ Hà Trung tiến hành giám sát. Nếu như đàm phán thành công, có thể phái Tốc Bất Đài tướng quân liên hợp cùng quân Tống tiến đánh Nam Kinh. Mặt khác, nếu tứ vương gia không kiên nhẫn mà động thì để Quý Do tiến quân quan nội, chặn đường lui."
Oa Khoát Đài gật đầu nói: "Như thế rất chu toàn!" Nói đến đây y mỉm cười duỗi người một cái: "Nghe nói Kiến Khang ở Nam triều có khí thế hổ ngồi rồng cuộn, vốn muốn thấy mà không được, nay nhân dịp tiên sinh đi sứ Nam triều, ta nguyện làm phó sứ theo tiên sinh xuôi nam, để làm tròn tâm nguyện nhiều năm của ta, tiên sinh thấy thế nào?"
Gia Luật Sở Tài vô cùng kinh ngạc: "Đại hãn sao lại đem thân vào nguy hiểm?"
"Không lo, ta giấu tên mà đi, cũng không ai biết ta là đại hãn Mông Cổ, lại nói cho dù tiểu hoàng đế Tống triều có biết, ta nghĩ Nam triều của hắn cũng không có người dám đụng nửa sợi lông của ta. Ý ta đã quyết, Gia Luật tiên sinh cũng đừng khuyên can nữa, hơn nữa tháng trước ta từng uống được một loại rượu mới ra của Tống triều tên là Kim Tư Ẩm cực kỳ nồng, vô cùng hợp khẩu vị ta. Đáng tiếc một bình quá ít, hôm nay đến nhất định phải uống thật sảng khoái! Ha ha ha..."
"Nếu đại hãn đi, ta nguyện suất 1 vạn thiết kỵ theo bảo vệ!" Tốc Bất Đài bên cạnh tiếp lời.
"Không cần, ta đi đàm phán, không phải đi đánh trận. Mang binh quá nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ, ngươi mang 3000 người là đủ!"
................
"Tiểu Ất, ta đi rồi chậm nhất nửa tháng sẽ trở lại. Mười mấy ngày này chỉ có một mình ngươi, tạm thời cũng đửng ủ Kim Tư Ẩm, cứ dùng rượu dự trữ trong hầm ra đấu giá, ngoài ra món nợ bên Thì lâu đã quá hạn 10 ngày, ngươi dành thời gian đi thu đi!"
Hôm qua Lý Tư Nghiệp nhận được thông tri của phòng bếp triều đình, lệnh hắn đích thân mang 20 bình Kim Tư Ẩm lập tức theo quan sai đi Kiến Khang, cho nên hắn vội dặn dò Kim Tiểu Ất vài câu rồi vội vàng lên đường.
Trên đường đi, mấy chục tên quan sai thay đổi thói quen chấm mút thường ngày, không người nào động dến 20 vò rượu ngon này, sắc mặt từng người đều trang nghiêm. Mấy lần Lý Tư Nghiệp muốn hỏi nguyên do nhưng những người này đều lờ đi. Ban đêm 2 ngày sau, Lý Tư Nghiệp đã đến Kiến Khang, nhưng bọn họ không vào thành mà đi thẳng dọc theo bờ sông đến một bãi đất trống, trên đó lít nha lít nhít dày đặc lều của người Mông Cổ. Lý Tư Nghiệp mang rượu vào một cái lều nhỏ do người Mông Cổ chỉ định. Rất nhanh có người mang 1 vò rượu đi, hắn bèn ngồi một mình ở đó thâp thỏm đợi tin. Khoảng 1 canh giờ sau, một người quan quân Mông Cổ đến gặp Lý Tư Nghiệp, y quan sát trên dưới Lý Tư Nghiệp một lát, rồi lạnh lùng dùng tiếng Hán hỏi: "Ngươi chính là người cất rượu ở Nam triều sao?"
"Vâng!"
"Ngươi đi theo ta, chúa công nhà ta muốn gặp ngươi."
Lý Tư Nghiệp bị dẫn đến một cái lều to màu trắng, toàn bộ lều lớn được mấy ngàn tên thiết vệ Mông Cổ mặc giáp sắt mang trường mâu bảo vệ nghiêm mật. Ở cửa ra vào Lý Tư Nghiệp bị kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc rồi mới được đưa vào lều lớn.
Trong lều cực kỳ rộng lớn, đỉnh lều dùng tơ vàng thêu, được mấy chục cái đèn lớn đốt bằng mỡ bò chiếu sáng tăng thêm vẻ vàng son lộng lẫy. Trên mặt đất trải đầy thảm Ba Tư lộng lẫy, vây quanh lều lớn đặt một cái bàn dài thấp, hơn 10 người ngồi dưới đất sau cái bàn. Phía trước có 2 người ngồi, bên trái là một văn sĩ trung niên, có 3 chòm râu dài ra vẻ nho nhã vô cùng, bên phải là một người hơn 40 tuổi, mặc y phục thường ngày của người Mông Cổ, có vẻ vô cùng tùy tiện, trước mặt y là Kim Tư Ẩm của Lý Tư Nghiệp, sau lưng y có 2 tên đại tướng Mông Cổ đang đứng, đều mặc thiết giáp hắc khôi, khí thế vô cùng uy mãnh. Tên trung niên này chỉ tùy tiện ngồi ở đó thì từ thân người đã tản mát ra khí thế bức người, khiến người ta vừa gặp đã không nhịn được muốn quỳ xuống. Y chính là đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài. Không cần phải nói tên văn sĩ kia chính là Gia Luật Sở Tài, bọn họ vừa đến phủ Kiến Khang nước Tống, chuẩn bị ngày mai đàm phán với người Tống.
Lúc Lý Tư Nghiệp đi vào, trong lều đang có 2 tên dũng sĩ Mông Cổ biểu diễn vật lộn, một người phía trước nói nhỏ vài câu bên tai Gia Luật Sở Tài, Gia Luật Sở Tài nhìn ra cửa lều, lúc này mới nói gì đó với Oa Khoát Đài bên cạnh, y gật gật đầu, vung tay lên, mấy tên võ sĩ vật lộn liền lui xuống. Lúc này có người dẫn Lý Tư Nghiệp tiến lên, Lý Tư Nghiệp cúi rạp người thi lễ với Oa Khoát Đài: "Tống dân Lý Tư Nghiệp tham kiến quý nhân Mông Cổ!"
"Quỳ xuống!" Hơn 10 người bên cạnh thấy Lý Tư Nghiệp đứng mà không quỳ, nhao nhao gầm lên.
Oa Khoát Đài khẽ nhấc tay, trong lều lớn lập tức yên tĩnh lại.
"Làm sao ngươi biết nơi này do ta cầm đầu mà không phải là vị tiên sinh này? Chỗ hắn ngồi mới là chủ vị, sao ngươi nhìn ra được?" Quý nhân Mông Cổ kia mỉm cười hỏi.
"Lúc ta đi vào, người đến bẩm báo vị tiên sinh này, hắn lại cần phải được ngài đồng ý mới lệnh ta tiến vào. Điều này không phải là nói cho người ta biết trong lều này do ngài làm chủ sao? Lại nói nếu hắn là chủ, vì sao 2 người tướng quân hộ vệ này lại đứng sau lưng ngài?"
"Nói không sai, ở trong lều lớn của ta lại có thể tĩnh tâm quan sát, quả thật rất hiếm thấy! Ta hỏi ngươi, rượu này do ngươi ủ chế sao?"
"Là do tiểu dân ủ!"
"Không tệ, là rượu ngon, ta rất thích. Không biết ngươi có chịu theo ta đi phương bắc cất rượu? Ta sẽ thưởng ngươi trăm hộ nô lệ."
Lý Tư Nghiệp vừa định cự tuyệt, bỗng hắn phát hiện trên ngón tay người Mông Cổ này mang một chiếc nhẫn màu đỏ máu. Trái tim Lý Tư Nghiệp lập tức như bị búa lớn gõ mạnh một cái.
Hắn nhận ra đó là chiếc nhẫn gia truyền của nhà hắn, vẫn luôn được mẫu thân cất giữ, chính hắn lúc nhỏ lén lấy ra chơi còn bị phụ thân trừng phạt nặng. Hắn lại nhìn kỹ một lát, không sai, là chiếc nhẫn của mẫu thân, thế nào lại chạy đến tay người Mông Cổ này? Còn mẫu thân ở đâu? Tỷ tỷ ở đâu? Nhất thời Lý Tư Nghiệp ngây dại, chằm chằm nhìn chiếc nhẫn kia.