[Dịch] Vãn Tống

Chương 13 : Đoạn tình thủ túc

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Đang đêm, Lâm An, ở một con đường nhỏ gần khu chợ, bách tính bình thường đã sớm chìm vào giấc ngủ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa truyền đến. Đột nhiên một bóng đen đi theo tường chạy như bay, làm hoảng hồn bọn chó đang cắn lộn giành thức ăn.
Người này chính là Lý Tư Nghiệp đang trốn về từ Kim Lăng. Mấy ngày sinh hoạt trong hoang dã đã khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi. Lúc này hắn chạy thẳng về cửa hàng nhỏ cất rượu, cũng chính là nơi hắn cùng Kim Tiểu Ất ủ chế Kim Tư Ẩm. Lý Tư Nghiệp chạy đến trước cửa, từ trong một hốc cây cạnh nhà tìm chìa khóa mở cửa, không ngờ cửa lại mở, một cái đầu nhô ra, chính là Kim Tiểu Ất. Lý Tư Nghiệp thấy y, đột nhiên lấy làm kinh hãi: "Tiểu Ất, sao ngươi lại ở đây?"
Kim Tiểu Ất không nói lời nào, đưa tay kéo Lý Tư Nghiệp vào trong, cảnh giác nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.
"Tiểu Ất, ngươi đang cất rượu sao?" Lý Tư Nghiệp vừa vào nhà đã nghe mùi rượu nồng nặc.
"Rượu dự trữ trong hầm không còn nhiều, ta chỉ có thể ủ them một ít. Lý đại ca, sao ngươi lại trở thành trọng phạm bị truy nã? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta hạ độc chết sứ giả Mông Cổ. Không nói chuyện này, còn cơm không? Ta đói bụng 2 ngày rồi."
Kim Tiểu Ất mang đến một tô cơm lớn, Lý Tư Nghiệp nhận lấy rồi ăn như hổ đói. Xem ra hắn rất đói, Kim Tiểu Ất yên lặng đứng bên cạnh nhìn hắn, con mắt lấp lóe không yên, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Vậy sau này đại ca tính thế nào?"
"Ta muốn đi ra ngoài trốn tránh một thời gian, bây giờ trở về là muốn lấy một ít tiền."
"Nhưng tiền đều ở trong tiệm, nơi này không có. Không bằng thế này, trước huynh trốn ở dây, ta trở về lấy chút bạc cùng ít ngân phiếu, để người tiện mang đi."
"Tốt, ngươi đi nhanh về nhanh, ta phải nhân dịp trước khi trời sáng theo đường thủy rời đi Lâm An."
"Vậy thì ta đi, huynh chờ nhé!"
"Tiểu Ất!"
"Đại ca còn cần gì?"
"Tiểu Ất, sau này trong tiệm đều dựa vào ngươi. Nếu trong vòng 2 năm ta vẫn chưa về, phần của ta trong Kim Tư tửu lâu thuộc về ngươi."
"Sao đại ca lại nói như thế, Kim Tiểu Ất ta là hạng người như vậy sao? Ta đi đây, nhớ kỹ khi ta trở về sẽ gõ cửa nhẹ 5 lần."
Lý Tư Nghiệp đợi đã 1 canh giờ, mắt thấy trời đã sắp sáng, bất giác Lý Tư Nghiệp thấy sốt ruột, đi đi lại lại trong phòng. Đột nhiên hắn nghe thấy ngoài cửa có vô số tiếng bước chân khe khẽ, có người đang thấp giọng hạ lệnh: "Nhanh! Nhanh!"
Lý Tư Nghiệp giật mình, chọc 1 cái lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, trong lòng lập tức trở nên lạnh buốt. Vô số binh sĩ đã bao vây trong ngoài phòng nhỏ cả 3 vòng, giương cung lên nỏ đề phòng hắn phá vây. Lý Tư Nghiệp thống khổ nhắm mắt lại, hắn đã hiểu tất cả, chính mình đã bị bằng hữu kiêm huynh đệ tín nhiệm nhất bán đứng. Lúc này hắn bỗng nhớ đến lời nói lúc trước của chưởng quỹ quán ăn, nhưng tất cả đều đã muộn.
Quả nhiên, cửa bị gõ nhẹ 5 lần, Lý Tư Nghiệp mở cửa, thấy bên ngoài mười mấy tên nha dịch đang đứng, hắn bình tĩnh hỏi: "Kim Tiểu Ất ở đâu?"
"Hắn ở nơi hắn nên ở!"
Một người bộ đầu chắp tay thi lễ nói: "Lý đông chủ, chúng ta cũng chỉ theo luật làm việc, nếu như ngươi không phản kháng, chúng ta sẽ giữ thể diện cho ngươi một chút."
"Chuyện đến nước này, ta phản kháng còn có ích gì? Đi thôi!"
Lý Tư Nghiệp lẳng lặng ngồi trong một gian phòng giam tối đen. Đây là một gian nhà tù một người, trong phòng lắp hàng rào sắt to bằng cánh tay, hẳn là nơi giam giữ trọng phạm. Trên cửa sắt có một lỗ nhỏ dùng để đưa nước, cơm canh cùng thùng phân. Bởi vì ở trong bóng tối cho nên không biết thời gian, nhưng Lý Tư Nghiệp phỏng chừng mình đã bị giam giữ 3 ngày. Trong 3 ngày này các ngục tốt đều đối với hắn rất khách khí, cũng không làm khó hắn. Hắn biết lần này mình khó mà thoát được, dứt khoát yên lòng cố ăn cố ngủ, có điều trong lao ngục thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến hắn sực tỉnh giữa giấc mộng, trừ cái đó ra thì không có chuyện gì phiền lòng.
Hôm nay, cửa nhà lao truyền đến tiếng mở khóa, một tia sáng chiếu vào, cửa ngục mở ra, ngục tốt lại mở hàng rào sắt. Một người nam tử hơn 40 tuổi đi đến. Lý Tư Nghiệp biết y chính là Vương ngục đầu ở nơi đây, lúc mới đến chính là y sắp xếp gian phòng này. Y mang theo một hộp đựng thức ăn, sau khi ngồi xuống thì lấy ra 4 món nhắm với một bình rượu nhỏ.
"Lý đông chủ, mấy ngày nay sống được chứ?"
"Vẫn còn tốt, chỉ là thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết làm ta bừng tỉnh."
Vương ngục đầu lạnh nhạt nói: "Chúng ta ăn chén cơm này thì chuyện này không thể tránh được. Lý đông chủ một thân vào hang hổ, độc chết sứ giả Mông Cổ, mở mày mở mặt cho người Hán chúng ta, là anh hùng của người Hán. Đến, ta kính Lý đông chủ một chén."
"Bộ dáng này của ta giống anh hùng sao?" Lý Tư Nghiệp không khỏi lạnh lùng nói.
"Lý đông chủ, trong lòng bách tính tự có công đạo. Mặc dù triều đình không chịu nói vì sao ngươi bị truy nã, nhưng sự tích ngươi độc chết sứ giả Mông Cổ đã sớm truyền khắp thành Lâm An. Bầu rượu này chính là Kim Tư Ẩm do ngục tốt chúng ta kiếm tiền mua được từ Thì lâu, là của ngươi tự mình cất, tạm coi như một chút tâm ý của chúng ta."
Lý Tư Nghiệp nhẹ nhàng nếm một ngụm rượu ngon do chính mình ủ, mùi rượu nồng đậm thấm vào tim gan. Hăn lại không khỏi nghĩ đến huynh đệ cùng mình hoạn nạn cất rượu, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.
"Vương ngục đầu, hôm nay ngươi đến ắt là trong triều đã có kết luận, mời nói thẳng đi!"
"Haizzz! Lý đông chủ, Sử Di Viễn chủ trương đem đầu người của ngươi đưa cho người Mông Cổ tạ tội, còn đại tướng quân Mạnh Củng lại cho rằng ngươi có công không tội, muốn hoàng thượng thả ngươi. Cứ như vậy triều đình tranh luận 3 ngày, ta nghe nói hôm nay rốt cuộc hoàng thượng kết luận: đem ngươi áp giải đến Đặng Chau giao cho người Mông Cổ. Đây là chủ ý của binh bộ thượng thư Đinh Đại Toàn."
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, đột nhiên một người ngục tốt vội vàng hấp tấp chạy tới kêu lên: "Ngục đầu! Mau ra đây, Đinh Đại Toàn đến, mau!"
Vương ngục đầu giật mình kêu lên, đã không kịp thu dọn đồ đạc, y đành phải giấu bát đũa của mình rồi chạy ra, mới vừa đóng cửa, Đinh Đại Toàn đã vào cùng với một tên tùy tùng.
"Khấu kiến Đinh đại nhân!"
"Miễn đi! Phạm nhân tốt chứ?"
"Bẩm Đinh đại nhân, vẫn tốt. Bọn thuộc hạ sợ hắn tự vận, bèn dùng đồ ăn thức uống dỗ dành hắn."
"Làm tốt lắm, lát nữa ghi vào sổ, cũng không thể để mọi người tốn tiền riêng nha!"
"Đinh đại nhân thông cảm cho cấp dưới, khiến người ta kính ngưỡng nha!"
"Bớt nịnh hót, mau mở cửa ra!"
"Vâng!"
Cửa sắt bị mở ra, Đinh Đại Toàn thấy bên trong còn có song sắt bèn quay đầu nói với Vương ngục đầu: "Các ngươi lui ra!"
"Vâng!"
Đinh Đại Toàn đứng ngoài song sắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy Lý Tư Nghiệp ngồi ở đó uống rượu một mình.
"Ừm, là Kim Tư Ẩm! Lý đông chủ, ngươi sống khá tốt nha!"
Lý Tư Nghiệp liếc mắt nhìn lão, chỉ thấy Đinh Đại Toàn này xấu xí, dáng người thấp bé, thân mặc một bộ triều bào màu tím, tuổi khoảng trên dưới 50.
"Ngươi là ai? Nhìn triều phục, phẩm giai cũng không thấp."
"Lão phu là Đinh Đại Toàn."
"Thì ra là thượng thư đại nhân, đến đây có gì chỉ giáo?"
"Lý Tư Nghiệp, ngươi độc chết sứ giả Mông Cổ, trực tiếp phá hủy đàm phán 2 nước, theo luật là tội lớn ngập trời, nhưng ta nghĩ ngươi là một giới bình dân cũng không có can đảm này, lại nói ngươi cùng sứ giả kia cũng hoàn toàn không có thù hận, chuyện này nhất định là có người sai ngươi làm. Ở đây ta có một bản khẩu cung đã viết xong, nếu ngươi xác nhận là có người sai ngươi làm, thì ký tên đồng ý. Trước mặt hoàng thượng lão phu có thể bảo đảm ngươi chỉ có tội phục tùng, lưu vong Vân Nam 10 năm, ngươi thấy thế nào?"
Lý Tư Nghiệp nhận lấy khẩu cung, thấy trên đó viết người chủ mưu là thừa tướng Sử Di Viễn, trong lòng lập tức minh bạch Đinh Đại Toàn này lại muốn lấy mình để lật đổ Sử Di Viễn, tâm cơ vô cùng ngoan độc. Bất quá Sử Di Viễn cũng không phải người tốt, thôi thì để bọn chúng đấu nhau đi! Nghĩ vậy Lý Tư Nghiệp nâng bút ghi tên của mình rồi ấn dấu tay.
"Được! Lý đông chủ không hổ là người sảng khoái, Đinh Đại Toàn ta nhất định ở trước mặt hoàng thượng thay ngươi tranh thủ."
Đinh Đại Toàn cất kỹ lời khai xong lại lớn tiếng than: "Haizzz! Nghĩ lại Lý đông chủ ngươi ngày thường cũng kết giao không ít quyền quý, nhưng khi có chuyện thì Lan Lăng vương xin nghỉ bệnh 1 tháng, Quách thượng thư kiếm cớ ra ngoài dạy học, đều làm rùa đen rút đầu, chỉ có bổn đại nhân thay ngươi tranh thủ, hy vọng trong lòng ngươi hiểu rõ."
"Ta với Đinh Đại nhân hoàn toàn không liên quan, vì sao Đinh đại nhân giúp ta?"
"Hôm qua ta mới thu một tên môn sinh, họ Kim, chính là vị đối tác kia của ngươi. Hắn xin ta nói giúp ngươi vài lời trước mặt hoàng thượng. Thông cảm tình nghĩa bằng hữu nghĩa bạt vân thiên của hắn, lại nghĩ đến việc làm vì chính nghĩa dân tộc của ngươi cho nên lão phu bèn quyết định ra mặt giúp ngươi."
Lý Tư Nghiệp nghe xong, trong lòng chỉ cười lạnh, đây nhất định là vì Kim Tiểu Ất không đối phó được Lan Lăng vương nên tìm Đinh Đại Toàn làm hậu trường. Theo tính tham lam của Đinh Đại Toàn, ít nhất cũng phải đưa ra 3 thành cổ phần mới chịu đáp ứng. Tình huynh đệ gì tất cả chỉ là nói nhảm. Mục đích của Kim Tiểu Ất, chính là muốn đưa mình vào chỗ chết, phòng ngừa phương pháp ủ chế Kim Tư Ẩm lộ ra ngoài. Đinh Đại Toàn nói vậy là để ổn định mình.
Hắn vừa muốn mỉa mai vài câu, đột nhiên thấy tùy tùng sau lưng Đinh Đại Toàn có một vết seo thật dài màu đen trên trán. Lý Tư Nghiệp khẽ giật mình, hắn lập tức nhớ ra, hôm đó ở ngoài thành Tương Dương bán đồ sắt cho người Kim không phải là người này sao? Y lại là quản gia của Đinh Đại Toàn!
"Hừ hừ!" Lý Tư Nghiệp cười lạnh một trận, "Hay cho một câu vì chính nghĩa dân tộc, Lý Tư Nghiệp ta chỉ là một tiểu thương bán rượu, không dám đàm luận chính nghĩa dân tộc cao xa, ngược lại có vài ngươi ngoài mặt hiên ngang lẫm liệt, lại âm thầm vi phạm lệnh cấm bán quân phẩm cho người Kim, Lý Tư Nghiệp thẹn không bằng nha!"
Đinh Đại Toàn bị dọa lùi lại mấy bước, hung hăng trừng mắt nhìn quản gia, quản gia kia lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi đang nói gì? Bản quan không rõ! Vương ngục đầu!"
"Có thuộc hạ!"
"Từ hôm nay trở đi, không cho phép bất cứ kẻ nào đến thăm người này, nếu không ta lấy đầu ngươi!"
Đợi Đinh Đại Toàn đi rồi, Lý Tư Nghiệp lập tức đòi giấy bút, chép lại phối phương cùng quy trình ủ chế Kim Tư Ẩm rồi giao cho Vương ngục đầu:
"Đây chính là bí phương ủ chế Kim Tư Ẩm. Lý Tư Nghiệp ta biết ơn tất báo, ân tình mấy ngày nay Vương ngục đầu đối với ta chỉ sợ khó thể báo đáp, cái này coi như tặng cho ngươi!"
Vương ngục đầu cảm động nói: "Lý đông chủ quả nhiên là hán tử, có điều Đinh Đại Toàn đã nhúng tay vào, nếu như hắn biết là ta, trái lại sẽ có tai họa."
"Đừng lo, ngươi đem phối phương này bán cho Lan Lăng vương, ắt hắn hắn sẽ không hùn vốn với Đinh Đại Toàn. Người bình thường đều sẽ nghĩ là ta cho Lan Lăng vương, như vậy cũng sẽ không hoài nghi tới ngươi."
Ngày hôm nay mây đen âm u, cỏ cây đìu hiu, trong gió lạnh đầu xuân Lý Tư Nghiệp rốt cuộc bị áp giải lên xe tù, bị 1000 tên quan binh giám hộ nghiêm mật lên đường đi đến Đặng Châu.
Thật là:
Ngậm ngùi người đưa tiễn, nghẹn ngào kẻ ra đi. Càng đi càng xa cách, mỗi ngày một phân ly. Dằng dặc ba ngàn dặm, gặp nhau biết có khi?
Nhớ con đứt ruột đẻ, lòng đau tựa đứt lìa. Về nhà, người đâu bóng, vắng tanh khắp trong ngoài. Thành quách hoá rừng rú, khắp sân ngải mọc đầy. Xương trắng nào biết ai, ngang dọc không gì đậy. Lắng tiếng người chẳng thấy, chỉ độc tiếng sài lang.
Người cô trong cảnh độc, sầu uất nát tâm can. Lên cao phóng tầm mắt, hồn phách tựa lìa tan. Chợt như là đã chết, người theo phải chấn an. Mới nhìn và thở lại, dẫu sống như chẳng còn?
Thân nay gửi người mới, gắng giữ lấy tinh thần. Lưu lạc nên rẻ rúng, thường sợ lại gian nan. Đời người có là mấy, ưu hoài suốt trăm năm.
(hết quyển 1)