Văn Tuyết Vô Song

Chương 11 :

Ngày đăng: 20:56 20/04/20


Edit: Tiêu Hiên



“A Tuyết…”



“Vô Song…”



“A Tuyết, ta rất nhớ ngươi nha, ngươi có nhớ ta hay không?”



“Ân, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ. Hơn nữa ban đêm..”



“Ban đêm… Hắc hắc…”



“Ngươi nhìn, nơi này của ta cũng đã đợi không được nha…”



“Oa a, A Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi thỏa mãn! Ta tới đây ── “



“A, a… Vô Song… Vô Song ── Vô Song!!!”



Ân? than âm A Tuyết sao lại không giống với lúc trước?



“Vô Song, ngươi đứng lên cho ta a ── “



Ai nha, rất chói tai… Đông Phương Vô Song không cam lòng không nguyện ý mở mắt, liền thấy Triệu Tiểu Lâu vẻ mặt lo lắng nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, một bên gọi hắn một bên dùng thân thể vòng qua hắn.



Đông Phương Vô Song lẩm bẩm oán trách nói: “Làm cái gì đánh thức ta? Người ta thật vất vả mơ tới mỹ nhân, ngươi không để cho người ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”



Triệu Tiểu Lâu thật giống như có chút hổn hển, thấp giọng kêu lên: “Ngươi cũng không nhìn xem hiện tại chúng ta là tình huống gì, còn hồ ngôn loạn ngữ!”



Đông Phương Vô Song động động thân thể, lúc này mới phát hiện mình toàn thân đều bị dây thừng trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng ngọ nguậy lên xuống. Hắn nghĩ một lát, chợt nói: “Tiểu Lâu, chúng ta bị bắt cóc à.”



Triệu Tiểu Lâu thầm nghĩ ngươi giờ mới phát hiện a, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.



“Bắt cóc a… Bắt cóc… ” Đông Phương Vô Song lẩm bẩm thì thầm hai lần, bỗng nhiên có chút kích động, cảm khái nói: “Không nghĩ tới lại còn có người dám bắt cóc tiểu gia. Bản sự tiểu gia thật lớn a.”



Nghĩ hắn xuất thân tôn quý, ở kinh thành cũng có chút ‘Uy danh’, cho tới bây giờ không ai dám đánh chủ ý lên hắn. Chỉ có khi còn bé một lần đi dạo hội chùa, bởi vì nhìn thấy mỹ nhân mà đuổi theo, thất lạc bọn thị vệ, kết quả không cẩn thận bị bọn buôn người bắt cóc. Bất quá đám buôn người lừa đảo kia cuối cùng kết quả lại cực kỳ thê thảm.



Sau nhiều năm như thế, hắn lại có thể gặp phải loại sự tình này.



Triệu Tiểu Lâu có chút lo lắng, luôn luôn thúc dục hắn nghĩ biện pháp.



Đông Phương Vô Song quan sát một chút bốn phía, lại nhìn một chút mình và Triệu Tiểu Lâu, không khỏi khẽ mỉm cười, trong lòng đã có suy đoán. Không từ mà biệt, chỉ nhìn những người đó đem hắn trói chặt như thế, đối Triệu Tiểu Lâu lại nới nới lỏng lỏng, suy suy sụp sụp,liền nhìn ra mục tiêu chủ yếu của bọn họ là mình, hơn nữa đối với chuyện mình thân có võ công cũng rất hiểu rõ, sợ rằng Triệu Tiểu Lâu chẳng qua vì cùng mình ở chung một chỗ, xui xẻo thành người bổ sung.



Đông Phương Vô Song có chút áy náy, liền ra vẻ thoải mái mà an ủi Triệu Tiểu Lâu, làm ra một bộ dạng nhẹ nhàng thờ ơ.



Trên thực tế hắn quả thật không lo lắng chút nào. Những người này bắt cóc mình nhất định là có mục đích khác, cũng không phải vì muốn tánh mạng của mình. Hơn nữa thân phận của hắn tôn quý, thế lực vững chắc, cho dù người nọ có cả gan làm loạn thế nào, vô pháp vô thiên, cũng không dám cùng cả Văn Quốc rộng lớn đối nghịch.



Huống chi trong tay của hắn còn có lá bài tẩy, chuyện trước đó đã sắp xếp xong xuôi. Vốn là hắn tránh ở Liễu Châu, vừa cách Thần Minh giáo không xa, lại có thể tùy thời nhận được tin tức trên giang hồ, một lần xong xuôi. Chẳng qua thiên toán vạn toán, lại không tính đến người nọ có thể tìm tới tung tích của mình, đem mình và Triệu Tiểu Lâu bắt cóc.



Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa ngoài truyền tới âm thanh mở khóa, một Hắc y nhân mở đại môn đi đến, tầm mắt trên người của hai kẻ đang co rút ở góc tường quét một vòng, thấp giọng nói: “Hai vị công tử, ủy khuất.”



Đông Phương Vô Song hì hì cười nói: “Ngươi mời chúng ta tới có chuyện gì?”



Người nọ nghe vậy sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: “Đông Phương công tử thật có đảm lượng. Không sợ ta đối với các ngươi bất lợi sao?”



“Ngươi đã biết tiểu gia ta họ Đông Phương, vậy còn sợ cái gì.”



Người kia nói: “Đúng là thuộc hạ của tại hạ lỗ mãng, cư nhiên đối đãi với hai vị khách quý như thế. Đông Phương công tử không nên hiểu lầm, tại hạ không muốn làm khó công tử, chẳng qua mời hai vị công tử ở nhà mình một khoảng thời gian, tuyệt sẽ không thương tổn nhị vị một cọng tóc gáy.”



Đông Phương Vô Song nghe hắn nói như thế, ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Như thế tốt lắm. Đáng tiếc phương thức đãi khách của tiên sinh có chút đặc biệt nhỉ.”



Người nọ cười đến hết sức vô hại: “Chỉ cần mời đông Phương công tử ăn vào viên thuốc này, tại hạ lập tức mở trói cho ngài. ” nói xong đem một viên dược hoàn đưa đến khóe miệng Đông Phương Vô Song.



Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, kêu lên: “Không được! Không được!”



Ai ngờ Đông Phương Vô Song sáp đến gần viên dược hoàn kia, cái mũi nhỏ co qua cọ lại hít hà, đôi môi hé ra, liền nuốt xuống. Đầu lưỡi cuốn qua dược hoàn kia, lại vô tình hay cố ý mà chạm phải lòng bàn tay người nọ.



Người nọ thấy hắn hợp tác như thế, ngược lại có chút kinh ngạc. Trong lòng y đang định nếu như Đông Phương Vô Song không ăn, liền sử dụng chút thủ đoạn cứng rắn cho hắn nuốt xuống, lại phát giác lòng bàn tay bị liếm một cái, giật mình, cảm giác… Hết sức quái dị.



Người nọ thu tay lại, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm Đông Phương Vô Song.



Đông Phương Vô Song hì hì cười một tiếng: “dược hoàn ta đã ăn. Ngươi khi nào mở trói cho chúng ta?”




Lúc này Phong Văn Tuyết cùng Hắc y nhân kia đã đấu đến kịch liệt. Hắc y nhân võ công cao cường, bức đến trước mặt, Phong Văn Tuyết không thể làm gì khác hơn là bỏ qua trường tiên, thay vào đó cận thân bác đấu ( đánh xáp lá cà). Nhưng lúc này lão giả kia đột nhiên xen vào, hai tay hai bên vừa tách vừa kéo, đem hai người càng đấu càng khó phân miễn cưỡng tách ra.



Phong Văn Tuyết hoảng hốt, lại phản ứng không kịp, lão giả kia đã nhanh chóng bỏ ra mặt nạ của y.



“A Tuyết ── “



Đông Phương Vô Song kinh hãi nhào qua.



Lấy võ công Phong Văn Tuyết cùng Hắc y nhân kia, chiêu chiêu thức thức đang trong lúc nội lực kích động, uy lực vô cùng. Dưới tình huống này, người bình thường rất khó đến gần, cho dù đánh lén, cũng phải chọn thời cơ thích hợp. Nhưng lão giả kia tựa như dạo bộ trong sân di chuyển qua, động động tay, giống như hai cái tiểu nhi ở trước mặt y đánh nhau, thoải mái mà đem hai người phân ra, lại tiện tay tháo xuống mặt nạ của Phong Văn Tuyết, đây là võ công bậc nào?



Phong Văn Tuyết lui lại phía sau mấy bước, khẩn trương nhìn chằm chằm lão giả kia. Đông Phương Vô Song vọt tới bên cạnh y, cùng y sóng vai mà đứng.



Lão giả kia tinh tế nhìn kỹ hai mắt Phong Văn Tuyết, bỗng nhiên có chút thất vọng lắc đầu, thở dài nói: “Một chút cũng không giống.”



Phong Văn Tuyết nói: “Không biết Thần Minh giáo ta cùng ngươi có ân oán gì, hà tất tận lực bức bách như thế?”



Y cũng không phải là một mình đến đây. Nhưng ở dưới chân núi gặp phải một đám Hắc y nhân, Tử Y, Vô Ngôn bị đám người cuốn lấy, chỉ có y một người lên núi.



Y biết rõ lão nhân này không đơn giản, lại tra không được lai lịch của lão. Lúc này chính mình ở vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.



Lão giả kia nhìn y, thản nhiên nói: o稥 “Thần Minh giáo xảy ra đại sự như thế, phụ thân ngươi vì sao không trở lại?”



Phong Văn Tuyết nhăn nhăn mày, nói: “Ngươi muốn gặp phụ thân ta?”



Lão giả kia lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Phong Tùy Liễu tiểu nhi kia còn không đáng để ta hao phí tâm tư.”



Phong Văn Tuyết nghe lão đối phụ thân nói năng lỗ mãng, trong lòng giận dữ, lại mạnh mẽ tự nhịn xuống tức giận, nói: “Tiền bối lớn tuổi như thế, gia phụ ở trong mắt ngài tự nhiên là tiểu nhi. Chỉ không biết ngài phí đại tâm như vậy, đối phó loại vãn bối như gia phụ cùng tại hạ, rốt cuộc có mục đích gì?”



Lão giả kia lặng yên chốc lát, nói: “Lão phu chỉ muốn thấy một người.”



“Người nào?”



Lão giả chậm rãi nói: “bờ sông hoang vu, một gốc liễu xanh.”



Đông Phương Vô Song nghe không hiểu, nhưng Phong Văn Tuyết hiển nhiên hiểu. Y sắc mặt biến hóa, thấp giọng nói: “Tại hạ không biết ngài đang nói cái gì.”



Lão giả kia thản nhiên nói: “Ngươi không biết? Vậy lão phu cũng không có tâm tình cùng các ngươi giao thiệp. ” dứt lời vung tay lên, Hắc y nhân kia đánh tới, mục tiêu không phải Phong Văn Tuyết, mà là Đông Phương Vô Song nội lực bị phong bế.



Phong Văn Tuyết trường tiên cuốn một cái, cản lại, lạnh nhạt nói: “chờ chút! Ngươi có biết hay không thân phận của hắn!”



Lão giả nói: “Chính là bởi vì biết, tiểu tử ngươi sợ ném chuột vỡ đồ, tốt nhất không nên ở trước mặt lão phu giả bộ hồ đồ.”



Đông Phương Vô Song ngao ngao kêu lên: “Ngươi không phải nói chỉ muốn giải quyết xong một cái tâm nguyện, không muốn cùng triều đình và giang hồ đối địch sao?”



Lão giả chắp tay cười một tiếng, ngạo nghễ đạm mạc nói: “Lão phu đã nhiều tuổi, sớm nên chết rồi. Sau khi lão phu chết, đâu thèm quản hắn hồng thủy ngập trời!”



Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song nhất thời bị lời của lão chẹn họng.



Đông Phương Vô Song trong lòng mắng to cái lão vô lại.



Người sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Hơn nữa người đến một bó tuổi tuổi như này, hoàng thổ cũng chôn đến cổ con cháu, cả đời vinh hoa phú quý nên hưởng thụ cũng hưởng thụ rồi, vì một chút ý niệm cuối cùng lại càng không sợ hãi. Phong văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song cộng dồn tuổi lại vẫn chưa bằng một nửa người ta, nhân sinh tốt đẹp còn chưa sống đủ, quả thật có chút do dự.



Phong Văn Tuyết bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngươi nói người kia, đã sớm không còn trên nhân thế nữa.”



Lão giả nói: “Ta không tin.”



Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi cũng biết quan hệ của ta với hắn, sao có thể đem chuyện trưởng bối ra nói giỡn như vậy.”



Lão giả trầm mặc chốc lát, nói: ” Mộ của hắn ở đâu?”



********************************



Đây là một số món ăn Vô Song đã yêu cầu:



Hàm tô kê- gà bơ mặn



Đường thố lý ngư – cá chép chua ngọt.



Đậu hũ ma bà