Văn Tuyết Vô Song
Chương 16 :
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Edit: Tiêu Hiên
Ngày thứ hai Đông Phương Vô Song rời giường, Phong Văn Tuyết còn đang ngủ say không tỉnh.
Đông Phương Vô Song nhớ tới Phong Văn Tuyết mấy năm qua như ngày nào cũng như ngày nào,sáng sớm đứng lên luyện công, hiện tại bởi vì mang thai mà ngừng lại, không khỏi cảm thán sinh hài tử thật không dễ dàng.
Bất quá lúc này hắn không biết chuyện không dễ dàng còn ở phía sau đâu.
Đông Phương Vô Song phân phó bọn hạ nhân một hồi, trước về Tĩnh Vương phủ, sau khi thăm hỏi qua phụ mẫu, liền tiến cung thỉnh an thái thượng hoàng, hoàng thái hậu, sau đó lại bị hoàng thượng gọi đi.
Đông Phương Quân Hòa nhìn Đông Phương Vô Song, cười nói: “Vô Song, hành trình Giang Nam lần này của ngươi ‘Thu hoạch’ không nhỏ a.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy cười hắc hắc nói: “Chất nhi thật không nghĩ tới, thế nhưng đã sớm được làm cha.”
Đông Phương Quân Hòa nói: “Ta nghe nói ngươi đáp ứng Phong Tùy Liễu, hài tử tương lai với Phong Văn Tuyết, con trai lớn họ Đông Phương, con thứ họ Phong.”
Chuyện này Đông Phương Vô Song đã sớm viết thư hồi kinh, nói cho phụ mẫu cùng hai vị tổ phụ, hoàng thượng biết cũng không kỳ quái.
Hắn nói: “Chuyện này là chất nhi tự tiện làm chủ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Đông Phương Quân Hòa nói: “huyết mạch hoàng gia, sao có thể lưu bên ngoài.”
Đông Phương Vô Song trong lòng hơi sợ hãi, ngoài miệng lại cười nói: “Bất kể họ gì, đều là của ta nhi tử chứ sao. Hơn nữa gia gia cùng tổ phụ cũng không phản đối.”
Đông Phương Quân Hòa khẽ mỉm cười, nói: “Mặc dù như thế, hoàng thái hậu và mẫu thân của ngươi cũng không thật cao hứng. Chỉ là chuyện này, nếu phụ vương bọn họ không có ý kiến, trẫm cũng không nên nhiều lời làm gì.”
Đông Phương Vô Song trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ vẫn là tổ phụ thương ta a.
Quả nhiên viết thư nói cho tổ phụ, để cho tổ phụ nói trước với hoàng đế thúc thúc nói một tiếng là đúng, nếu không, hắn sẽ phải tư lợi bội ước.
Đông Phương Quân Hòa tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, câu khởi khóe miệng, giọng nói một phen ôn hòa từ ái: “Ngươi và Phong Văn Tuyết đã định ra chung thân, đến nay hài tử cũng có, trẫm liền giúp người thành toàn, cho các ngươi làm chủ, Phong Văn Tuyết làm thế tử phi của ngươi đi.”
Đông Phương Vô Song sợ hết hồn, vội nói: “Bệ hạ, không cần nôn nóng. Không cần nôn nóng. Phong phi làm gì, đợi sau khi A Tuyết sinh hạ hài tử rồi hãy nói.”
Đùa à. Hắn mặc dù một lòng muốn cho Phong Văn Tuyết làm thế tử phi của hắn, nhưng Phong Văn Tuyết bây giờ còn không đáp ứng. Hơn nữa có thể là bởi vì liên quan đến có thai, Phong Văn Tuyết hiện tại tính tình đặc biệt lớn, hơi chút nhắc tới chủ đề không hợp ý, chính là một trận phát hỏa.
Đông Phương Vô Song cũng không muốn lúc này gặp xui xẻo, đã tính toán tốt đợi hài tử sinh hạ, thời cơ chín muồi, gạo sống nấu thành cơm chín lúc đó nhắc lại chuyện phong phi, Phong Văn Tuyết tương đối có thể đón nhận.
Ai ngờ hoàng thượng nghe vậy, cũng là nhẹ nhàng nhăn nhíu mày, làm làm ra bộ dạng buồn rầu, nói: “Vô Song, ngươi sao không nói sớm? Trẫm buổi sáng đã hạ chỉ, phong Phong Văn Tuyết làm Tĩnh thế tử phi. Giờ phút này ý chỉ chắc hẳn đã sớm tuyên xong rồi.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy, ngây ngốc tại chỗ.
Đông Phương Quân Hòa nén cười ở trong lòng nói: “còn ngây ngốc ở đây làm gì? Mau trở về biệt viện đi xem thế tử phi của ngươi đi.”
Đông Phương Vô Song nhảy lên, vội vàng hướng Hoàng thượng hành lễ, cáo từ xuất cung đi.
Đông Phương Quân Hòa nhìn bộ dạng hắn vội vội vàng vàng hấp tấp chạy ra đi, không nhịn được che miệng cười sung sướng.
Cảnh Duy từ sau bình phong đi ra ngoài, có chút bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, chiêu này của ngài có thể có chút quá xấu xa rồi.”
Đông Phương Quân Hòa khoát khoát tay, không cần thiết, nói: thư hương môn đệ”Không thể nói như thế. Trẫm đây là đang giúp tiểu tử ngốc kia. Phong Văn Tuyết không đáp ứng, lẽ nào liền dây dưa không thành? Vô Song rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không biết chỗ tốt của tiền trảm hậu tấu.”
Cảnh Duy giật nhẹ khóe miệng, không cùng hoàng thượng tranh luận. Bất quá trong lòng khó tránh khỏi oán thầm, hoàng thượng ngài đây là thật giúp Vô Song thế tử sao? Hay muốn nhân cơ hội xem náo nhiệt a?
Đông Phương Vô Song một đường chạy nhanh về nhà, vọt vào đại môn biệt viện, liếc mắt một cái nhìn lư hương trác án nghênh các vật nghênh đón thánh chỉ còn đó, xem ra sứ giả ban thánh chỉ mới vừa đi không lâu.
Hắn ngẩn ngơ, một phen kéo qua gã sai vặt đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, nói: “Tiểu Đông, vừa rồi sứ giả đã tới?”
“Đúng vậy.”
Ban ý chỉ gì?”
Gã sai vặt kêu Tiểu Đông vỗ đầu, vội vàng cười nói: “xem ra ta đây không có nhãn lực tinh thần a. Chúc mừng thế tử gia, chúc mừng thế tử gia, lập tức sẽ phải thú thế tử phi.”
Đông Phương Vô Song lảo đảo một cái, cảm thấy trước mắt có chút choáng váng.
Hắn hết sức bắt lấy tay Tiểu Đông, nghiến răng nói: “Phong ca ca đâu? Vừa rồi là y đi ra ngoài tiếp chỉ?”
“Đương nhiên là. Hiện tại Phong công … Nga không, thế tử phi điện hạ tương lai đang ở hậu viện nghỉ ngơi.”
Đông Phương Vô Song lấy một cái đại chiết phiến, ở bên cạnh y ngồi xuống, giúp y quạt gió, đuổi muỗi.
Phong Văn Tuyết một đầu ngân phát cột thành đuôi cao, buộc ở phía sau, lộ ra cả khuôn mặt và cổ thon dài. Vạt áo nửa mở, bên trong không có gân, xương quai xanh lại thấy rõ ràng.
Đông Phương Vô Song liếc nhìn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chút ‘Dấu vết’ trên da thịt trước ngực đêm qua chính mình lưu lại, không khỏi có chút tâm nóng, nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn tầm mắt tiếp tục đi xuống, liền rơi vào cái bụng lồi lên to lớn của Phong Văn Tuyết.
Mặc dù hiện tại có y phục che dấu, nhưng hình dáng vẫn hết sức kinh người. Hơn nữa xuyên thấu qua áo mỏng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy động tác ngọ nguậy của thai nhi ở bên trong. Phong Văn Tuyết cho dù đang ngủ, hai tay vậy theo bản năng che tại bên người, thỉnh thoảng theo thai nhi động tác kịch liệt, đang ngủ thỉnh thoảng lại vắt lông mày.
Đông Phương Vô Song thấy y ngủ trưa đều cực khổ như thế, nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy thân thể xích lõa của Phong Văn Tuyết lúc đi tắm, chính mình bởi vì nhất thời không cách nào tiếp nhận Phong Văn Tuyết vóc người hoàn mỹ mạnh mẽ biến dạng lợi hại như vậy, chấn động quá mạnh, để cho hắn sinh ra ý nghĩ không dám thân cận. Lúc này trải qua một phen hoan ái cùng một ngày hòa hoãn, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình tối hôm qua.
A Tuyết đang vì hài tử của bọn hắn mà chịu tội, nhưng mình lại bởi vậy sinh ra ý niệm e ngại trong đầu, thật không thể tha thứ.
Đông Phương Vô Song trong bụng áy náy, đối Phong Văn Tuyết lại càng thương tiếc.
Hắn đưa tay vuốt ve bụng lớn của Phong Văn Tuyết, giúp y nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác y thân nhiệt cực cao, thật mồ hôi ẩm ướt mỏng mỏng đều thẩm thấu ra ngoài.
Phong Văn Tuyết ngủ không quá thoải mái.
Mặc dù khí trời kinh thành so với phương nam mát mẻ hơn chút, nhưng hiện tại đang mùa nóng bức, vẫn là khô nóng khó an. Hơn nữa mới tới nơi đây, còn có phần không thích ứng khí hậu.
Y chỉ ngủ hơn nửa canh giờ, liền bị nhiệt tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đông Phương Vô Song thấy y tỉnh lại, mau để cho Tiểu Đông mang tới khăn lạnh, giúp y lau lau mồ hôi ẩm ướt, nói: “Tỉnh? Sao mới ngủ một lát thôi mà?”
Lúc này đã gần tối, Phong Văn Tuyết thản nhiên nói: “có chút đói bụng.”
Đông Phương Vô Song nhanh sai người bày bữa tối.
Phong Văn Tuyết chống lấy tháp y ( giường có chỗ tựa) ngồi dậy, thấy Đông Phương Vô Song còn đang vì y phe phẩy quạt, nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đông Phương Vô Song thấy không nói chuyện thánh chỉ nữa, trong bụng thở phào nhẹ nhỏm,cẩn cẩn dực dực hầu hạ y, thân lực thân vi, ân cần dị thường. Hơn nữa hắn thấy Phong Văn Tuyết đem khối ngọc bội bích lục gia gia đưa đeo ở trên người, lại càng cười đến đôi mắt cong lên.
Khối ngọc bội kia đúng là tuyệt thế chi bảo, lạnh buốt thanh khiết xuyên thấu. Phong Văn Tuyết đang lúc không chịu được nóng, mang ở trên người cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa kia dù sao cũng là lão Tĩnh Vương đưa cho y, y làm vãn bối, không thể không hiểu chuyện.
Phong Văn Tuyết mặc dù giang hồ mới ra, cậy tài khinh người, vừa chính vừa tà, nhưng lại không phải hạng người bất hảo không hiểu chuyện. thế gian hiện nay, lấy hiếu làm đầu, tôn sư trọng đạo. Sau một chút nói không được, nhưng trước một chút, Phong Văn Tuyết là tương đối tuân thủ lễ giáo.
Phong Văn Tuyết cảm giác mình gần đây rất giống heo. Không phải muốn ăn, thì là muốn ngủ. Mặc dù bởi vì nguyên nhân thai nhi đội dạ dày, mỗi lần ăn không được nhiều lắm, nhưng dù sao số lần ăn thật sự nhiều, hiện tại đã nhanh lên tới mỗi ngày sáu bữa.
Lấp đầy bụng, y cũng không có tâm tình sinh khí với Đông Phương Vô Song. Dù sao thánh chỉ không có biện pháp chống lại, hiện tại quan trọng, vẫn là thử nghĩ xem tương lai làm thế nào.
Dùng xong bữa tối, Đông Phương Vô Song liền đem ngự y kêu tới, vì y bắt mạch.
Vị ngự y họ Tần này, là thủ viện Thái y viện, y thuật cao siêu. Chủ yếu nhất chính là, hắn ở phương diện đỡ đẻ cho Ma Da nam tử, có thể nói kinh nghiệm phong phú.
Tần ngự y tuổi đã hơn bốn mươi, giữ một bộ râu đẹp, nhìn qua tiên phong đạo cốt, lão thành chững chạc.
Hắn sau khi chẩn qua mạch cho Phong Văn Tuyết, khẽ mỉm cười, nói: “Chúc mừng Tĩnh Vương thế tử, chúc mừng Phong công tử.”
Phong Văn Tuyết không khỏi ngẩng lên giương mắt.
Đông Phương Vô Song kỳ quái hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
Tần ngự y nói: “Chúc mừng nhị vị một thai được song tử. Ha hả a.”
Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song nhất thời trố mắt.
Đông Phương Vô Song thẳng lấy ánh mắt, lắp bắp nói: “Cái, cái gì song tử?”
Tần ngự y nói: “trong bụng Phong công tử, là hai hài nhi.”
“Ha ha! Ha ha… ” Đông Phương Vô Song thở hổn hển hai ngụm khí lớn, mới mừng rỡ như điên nói: “Hai hài nhi? Ngươi, ngươi là nói a Tuyết mang thai chính là sinh đôi? Ha ha ha… A Tuyết, hảo ca ca, ngươi nghe thấy được không đó? Là song bào thai! Song bào thai! Chúng ta có hai hài nhi. Ha ha ha…”
Phong Văn Tuyết cũng là vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là ythế nhưng thoáng cái mang song thai? Kia lúc sinh chẳng phải là cực khổ hơn? Nhưng càng nhiều vẫn là mừng, dù sao song bào thai quả thật khó được.
Y hỏi: “Tần ngự y, ngươi… Ngươi xác định sao?
Tần ngự y sờ sờ râu nói: “Tất nhiên xác định. Phong công tử trong bụng dây mạch hai hài nhi đều hết sức rõ ràng.”