Văn Tuyết Vô Song
Chương 5 :
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Edit: Tiêu Hiên
Đông Phương Vô Song mê man không biết ngủ bao lâu, mở mắt ra, chỉ thấy mình nằm ở trên cái giường rộng rãi thoải mái, màn trướng khẽ lay động, mùi huân hương thanh đạm tràn khắp xung quanh.
Hắn dụi dụi mắt, bò dậy, vén màn lên nhìn, thấy là một gian phòng tao nhã mộc mạc.
Hắn nhớ lại sự tình trước khi hôn mê không khỏi trong lòng thoáng động, vội vàng xuống giường, đang mang giày, cửa kẹt kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Một thanh y thiếu niên đi đến, thấy hắn đã dậy, liền cười nói: “Đông Phương công tử, ngài tỉnh? Trước rửa mặt đi.”
Đông Phương Vô Song nói: “Đây là nơi nào? Vị tiểu ca này, ngươi là ai a?”
Thiếu niên kia ha ha cười, nói: ” Hai chữ tiểu ca thì không dám nhận. Ta gọi Thanh Vũ, ngươi gọi tên ta được rồi. Nơi này là tổng đà Thần Minh giáo, ngươi đã đến rồi còn không biết sao?”
Đông Phương Vô Song mừng rỡ.
Không nghĩ tới đây chính là tổng đà Thần Minh giáo nha, vậy mà không cần tốn nhiều sức đã tới rồi. Quả nhiên người cần có vận khí tốt, ngăn cũng không ngăn được?
Đông Phương Vô Song hỏi: “Phong bá bá cùng Hư bá bá ở nơi nào, đưa ta tới? Ta muốn hảo hảo cảm tạ bọn họ, ha ha.”
Thanh Vũ nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc, nói: “Lão giáo chủ cùng Hư tiên sinh đã đi rồi, bây giờ không có ở trong giáo.”
“Nga, như vậy a… ” Đông Phương Vô Song nhớ tới lúc ấy trong chiếc xe ngựa kia quả thật có một ít đồ đi đường, nói vậy hai người nọ đang định rời đi, lại gặp mình, cho nên trước đem mình đưa tới lại tiếp tục rời đi.
Hắn kỳ thật trong lòng có chút nghi ngờ, không biết vị Hư bá bá kia vì sao nhiệt tâm như vậy, thế nhưng thật sự đưa hắn tới tổng đà Thần Minh giáo. Chẳng qua là hiện tại người đã đi rồi, hắn liền tạm thời không suy nghĩ nữa.
Đông Phương Vô Song rửa mặt xong, sửa sang lại y quan, cảm giác mình hiện tại là một thiếu niên lang tiêu sái, liền khẩn cấp nói: “Thanh Vũ, giáo chủ nhà ngươi có ở đây hay không? Ta muốn gặp y.”
Thanh Vũ cười nói: ” Giáo chủ nhà ta bận rộn, ngươi tưởng ai muốn gặp là có thể gặp sao?”
Đông Phương Vô Song lấy ra lệnh bài, cười hắc hắc, đắc ý nói: “Ta cũng không phải là người khác, ngươi nhìn, ta có lệnh bài của giáo chủ các ngươi đưa. Ngươi đi nói với y có cố nhân tới thăm, y chắc chắn nhớ ra ta.”
Kỳ thật lời này chính hắn nói xong cũng có chút chột dạ, qua nhiều năm như thế, ai biết Phong Văn Tuyết còn nhớ hay không tiểu đậu đinh năm đó a?
Thanh Vũ nhìn kỹ một chút lệnh bài kia, trầm ngâm chốc lát, nói: “Lệnh bài ngươi trước cất vào, ta đi nói giáo chủ một tiếng. Ngươi là lão giáo chủ đưa tới, giáo chủ cũng biết, chẳng qua mấy ngày gần đây giáo chủ có chút bận rộn, gặp hay không gặp ngươi cũng không chắc chắn.”
“Đa tạ thanh Vũ ca ca. ” Đông Phương Vô Song có những lời này của y là đủ rồi.
Thanh Vũ cười một tiếng, cũng không sửa lại xưng hô nịnh nọt của hắn, nói: “Ngươi có thể ở trong vườn đi lại, chẳng qua là đừng tùy tiện ra khỏi Tây viên. Thần minh giáo giáo quy sâm nghiêm, ngươi nếu gây họa, không ai có thể cứu được ngươi đâu.”
“Dạ dạ. ” Đông Phương Vô Song ngoan ngoãn đáp, một đôi mắt to lộ ra vẻ đặc biệt thuần khiết, đặc biệt nghe lời, khiến cho Thanh Vũ cũng nhịn không được nghĩ xoa bóp đầu của hắn. ( lại một người mắc mưu ^ ^.)
Sau khi Thanh Vũ rời đi, Đông Phương Vô Song xem một chút sắc trời, vừa qua buổi trưa.
Hắn sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói, bánh bao buổi sáng ăn cùng Triệu Tiểu Lâu đã sớm hết sạch.
Hắn nghĩ một chút, quyết định đi dạo một chút trong vườn, xem có thể hay không gặp phải nha hoàn gã sai vặt…. Đường đường Thần Minh giáo, nhất định sẽ không đem khách nhân bỏ đói đi.
Đông Phương Vô Song ra khỏi gian phòng, mới phát hiện đây là một tòa tiểu lâu hai tầng, mình ở gian phòng góc hướng tây.
Đi xuống lầu, tiến vào vườn, chỉ cảm thấy sắc màu rực rỡ, cảnh sắc thật không tệ.
Hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ngồi tại đình nghỉ mát trong vườn nói chuyện phiếm,nhìn thấy Đông Phương Vô Song từ đằng xa tới đây, không khỏi hơi hơi kinh ngạc.
Một người trong đó phản ứng nhanh nhẹn, đứng lên cười nói: “Ngươi chính là vị công tử sáng nay mới tới? Nhìn tuổi còn nhỏ a, từ đâu tới đây?”
Đông Phương Vô Song gặp mặc một thân lục y sam tươi mát, dung mạo thanh tú xinh đẹp, cách ăn mặc phong lưu, trong tay lại cầm chiết phiến ( quạt gấp), lúc đặt câu hỏi thì che lấy cằm cười khẽ, cử chỉ có chút khinh bạc.
Trong lòng hắn có chút cảm giác quái dị, trên mặt vẫn là không lộ ra, ngọt ngào cười, nói: “Ta là từ trong kinh thành tới. Hai vị ca ca xưng hô thế nào?”
Một người khác mặc tử y, dung mạo quá mức lãnh diễm, diện mạo đẹp hơn cả nữ tử, nghe vậy trên dưới đánh giá hắn một phen, hừ nói: “Nguyên lai là trong kinh thành tới. Vậy có cái gì giỏi, nhìn qua cũng không quá xuất chúng.”
Đông Phương Vô Song cứng đờ, trừng mắt nhìn thiếu niên kia, thầm nghĩ người này có bệnh à? Sao vừa bắt đầu lại nói chuyện như thế, rất không lễ phép.
Lục y thiếu niên kia có chút lúng túng, nhưng vẫn cười nói: “Đệ đệ đừng để ý, Phượng ca nói chuyện luôn như vậy. Ta gọi Minh Hâm, đệ đệ tên là gì?”
Đông Phương Vô Song thấy y thái độ không tệ, liền không để ý tới cái người gọi Phượng ca kia, nói: “Ta gọi Vô Song. Ca ca gọi ta Vô Song được rồi.”
Đông Phương Vô Song vốn định lén cùng Phong Văn Tuyết hẹn hò, lại không nghĩ rằng y đem tình thế lộng thành lớn như vậy. Trong Tụ Khách đường bày vài cái bàn, Đông Phương Vô Song thoáng cái liền hiểu được ý tứ của Phong Văn Tuyết
Hắn nhớ tới tin đồn giang hồ dọc đường đi, cũng biết Thần Minh giáo hiện tại gặp phải chút chuyện phiền toái, con ngươi đảo một vòng, quyết định phối hợp Phong Văn Tuyết.
Nếu là lão bà tương lai của hắn, chút bận rộn này hắn nhất định phải giúp.
Vốn Đông Phương Vô Song còn không hạ quyết tâm, nhưng mấy tên nam sủng của Phong Văn Tuyết thực sự kích thích hắn, cho dù ban đầu không có hạ quyết tâm, hiện tại cũng làm ra quyết định. Huống chi hắn xế chiều nhìn thấy Phong Văn Tuyết, chỉ cảm thấy y phong thái như cũ, yên tĩnh lạnh lùng như lúc ban đầu, mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng một đầu trường phát ngân quang lấp lánh vẫn phiêu lượng giống như trước đây, nói vậy dung mạo cũng càng ngày càng đẹp hơn trước.
Đông Phương Vô Song vốn là người chung tình, nếu không lời hứa lúc năm tuổi cũng sẽ không nhớ mãi không quên đến hiện tại.
Hắn cười hì hì cùng các vị trưởng lão đường chủ bắt chuyện hỏi thăm, ngồi vào vị trí khách quý.
Phong Văn Tuyết giới thiệu với hắn một lượt, không thể thiếu truyền chén lớn đổi chén nhỏ, mời rượu một vòng.
Trưởng lão Thần Minh giáo tuổi cũng rất lớn, trẻ tuổi nhất cũng hơn bốn mươi. Đông Phương Vô Song vẻ mặt trẻ con nhu thuận, miệng lại ngọt, cùng cháu trai bọn họ không sai biệt lắm, chỉ mới chốc lát liền làm cho người khác yêu thích.
Những Đường chủ kia cũng biết Đông Phương Vô Song bối cảnh vững chắc, chỉ có cùng hắn tương giao, cũng không khi dễ hắn trẻ tuổi.
Vì vậy phen này dạ tiệc diễn ra, khách và chủ vô cùng vui vẻ.
Kết thúc dạ tiệc, Phong Văn Tuyết liền sai người mang Đông Phương Vô Song đi nghỉ ngơi.
Đông Phương Vô Song thấy mọi người cũng lui không sai biệt lắm, liền cười hắc hắc, nói: “Phong ca ca, ta ở Đông viện không quen. Nghe nói Ngân Sương viện của ngươi rất lớn, ta có thể hay không cùng ngươi ở chung một chỗ a?”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, đạm đạm cười: “Ngươi không nói sớm. Tử Y, nếu tiểu thế tử thích Ngân Sương viện của bổn tọa, ngươi đem sương phòng phía tây thu thập ra một gian, cho thế tử ở.”
Tử Y thầm nghĩ quả nhiên, cúi đầu nhận lệnh.
Đông Phương Vô Song thấy đạt thành mục đích, trong lòng cao hứng, liền nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Phong Văn Tuyết gật gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Đông Phương Vô Song đi theo phía sau Phong Văn Tuyết, từ Tụ Khách đường đi ra, quẹo trái quẹo phải, tùy ý nói: “Phong ca ca, tổng đà Thần Minh giáo này là thiết lập dựa theo trận pháp ngũ hành bát quái?”
“Cũng không hoàn toàn vậy. ” Phong Văn Tuyết dừng một chút, thản nhiên dặn dò: “Ban ngày không nên đi loạn, muốn đi nơi nào gọi Thanh Vũ hoặc Tử Y dẫn ngươi đi, nếu không xảy ra chuyện, ta cũng mặc kệ. Trong viện ta sẽ lưu lại mấy gã sai vặt cho ngươi, để ngươi có người sai sử.”
“Phong ca ca, ngươi đối với ta thật tốt.”
Phong Văn Tuyết không có thói quen nghe lời này, cũng không tiếp nhận, nói: “Chuyện ngươi ở nơi này, ta đã cho người truyền tin cho Đông Môn. Hiện tại trên giang hồ không yên ổn, một mình ngươi đi ra ngoài lá gan cũng quá lớn, võ công luyện xong chưa?”
Đông Phương Vô Song sớm biết hành tung của mình không thể gạt được người nhà, cũng biết Phong Văn Tuyết sẽ không không cùng Đông Môn thăm hỏi, cho nên cũng không để ý. Nghe Phong Văn Tuyết hỏi võ công của hắn, lập tức vội vàng xắn tay áo lên, đưa đến trước mặt y quơ quơ, đắc ý nói: thư hương môn đệ “Phong ca ca, ta vậy nghe lời ngươi nói, năm đó sau khi trở lại kinh thành liền hảo hảo học tập, chăm chỉ luyện võ, hiện tại ta coi như là người văn võ song toàn, ha ha ha.”
Phong Văn Tuyết ngược lại không nhớ rõ được lời nói khi đó của mình, nhưng mơ hồ nhớ được hình như là đã nói để cho hắn hảo hảo học tập….
Y liếc mắt một cái cánh tay cùng vóc người Đông Phương Vô Song, thấy vóc người thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng là trẻ trung linh hoạt, lực lượng sản sinh trong đó, quả thật có mấy phần công lực.
Y nghĩ thầm, văn võ song toàn những lời này chắc là người nhà, bằng hữu của hắn khích lệ, làm sao có thể đã biết khen ngợi mình như thế? Cho dù thật không như thế, vì sao lại nói cho ta nghe?
Bất quá y dĩ nhiên sẽ không nói như thế, liền đạm đạm khen: “Quả nhiên có mấy phần bản lãnh. Có cơ hội ta để cho Tử Y cùng ngươi thử sức một phen.”
Đông Phương Vô Song nói: “Ta không cần người khác. Không bằng lúc rảnh rỗi, Phong ca ca ngươi tự mình chỉ điểm ta mấy chiêu a?”
“Ừ, cũng được. ” Phong Văn Tuyết có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đi tới Ngân Sương viện của Phong Văn Tuyết.
Phương Nam nhiều người thích xây lâu, Thần Minh giáo cũng không ngoại lệ. Nơi ở của Phong Văn Tuyết rất lớn, trong viện là một tòa tiểu lâu hai tầng hoa lệ khôi mỹ, ngay giữa là nơi y sinh hoạt hàng ngày, phía đông là thư phòng và nơi xử lý công vụ, phía tây để trống.
Tử Y nghe theo giáo chủ phân phó, sai người đem sương phòng phía tây thu thập đi, cho Đông Phương Vô Song ở.
Đông Phương Vô Song không nghĩ tới viện tử của y lớn như thế, hơn nữa gian phòng bên này cũng không nối liền nhau, đều ngăn cách thang lầu cùng hành lang.
Hắn khẽ thất vọng, bất quá nghĩ lại, ở chung một cái viện tử, cơ hội đã so với người khác lớn hơn rất nhiều a, không khỏi lại phấn chấn.
Phong Văn Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hai tay hắn nắm thành quyền, hai mắt sáng trong, tinh thần phấn khởi, vẻ mặt kiên nghị khí sắc bừng bừng, không khỏi trong bụng hơi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, người trẻ tuổi chính là hỏa khí vượng a, thật là thanh xuân nhiệt huyết. ( A Tuyết, ngươi còn không biết hắn vì ai mà nhiệt huyết sao?)