Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 25 : Hình như có hỉ rồi

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Phó Vọng Niên tuy cũng là bị sính lễ nhiều như vậy chói đến có chút thất thần, lại vẫn bảo trì chút tỉnh táo.



"Phu quân, vậy mà sẽ có sính lễ nhiều như thế, trông hình như rất đồ sộ nha!" Thanh Dao có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn sính lễ chậm rãi đến.



"Tiểu Dao có phải chê vi phu không có sính lễ không, hôm nào vi phu bù lại được không?" Cúi đầu nhìn Thanh Dao, Phó Vọng Niên có chút ám muội cười.



Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, vẻ mặt cạn lời, y lại không phải ý này, chỉ là chưa từng thấy cảnh cầu hôn đồ sộ như vậy mà thôi.



Thấy Thanh Dao vẻ mặt như vậy, Phó Vọng Niên chỉ cười không nói, y như vậy cũng thật là có một phen phong tình khác.



Hai người sống chung càng lâu, thì càng hiểu rõ bất đồng của Thanh Dao, mà hắn cảm thấy quá trình này cũng rất có ý nghĩa.



Thanh Dao thấy bộ dáng như cười như không của Phó Vọng Niên, cũng biết hắn vừa nãy đã nói gì, mặt trắng ngần ló ra màu hồng.



"Tiểu Dao còn muốn xem không? Hay đi dạo nơi khác trước?" Tuy nói rất thích nhìn sắc mặt hồng hào của y, nhưng thời tiết này cũng thật là nóng, sắc mặt kia của y xem ra như vầng đỏ phơi nắng mà ra.



Lúc này đúng lúc giờ ngọ, ánh nắng nóng rát chiếu qua phố thị phồn hoa này, Thanh Dao nâng tay che ánh sáng nóng bức, gật đầu với Phó Vọng Niên.



Lúc này thật sự là nóng quá, đứng tiếp như vậy nói không chừng sẽ trúng nắng, y không muốn cứ làm Phó Vọng Niên lo lắng.



Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao gật đầu, tay phải chạm tay trái kia, tất nhiên nắm chen ra khỏi đám người.



Hai người xoay người, cũng không biết phía sau đang có một bóng dáng quen thuộc đang đi đến hướng của hai người.



Lúc Thanh Dực không dễ dàng xuyên qua đám người đến chỗ vừa nãy nhìn thấy Thanh Dao, lại không thấy bóng dáng hai người nữa, gãi ót.



Gã vừa nãy không có nhìn nhầm a, tuy Thanh Dao xem ra có chút khác, nhưng Phó Vọng Niên gã sẽ không nhận sai a!



Sao gã không dễ dàng đến được đây, lại không thấy bóng dáng hai người nữa.



Sốt ruột nhìn bốn phía, lại bị đám người vây đến không thấy một khe hở, cuối cùng đành phải tùy tiện từ một hướng chen qua.



Phó Vọng Niên và Thanh Dao không dễ dàng mới ra khỏi nơi đầy người kia, lúc này trên trán hai người cũng toát ra tầng mồ hôi mịn.



Mồ hôi dưới ánh nắng ẩn ẩn hiện ra chút bóng láng, lại thấy mồ hôi trên trán Phó Vọng Niên sắp chảy vào khóe mắt.



Thanh Dao nâng tay phải lên lấy tay áo lau mồ hôi trên trán giúp hắn, hắn thì vẻ mặt hưởng thụ mặc Thanh Dao lau mồ hôi cho hắn.



Mấy sợi tóc đen nhánh lướt qua trên mặt, ngưa ngứa tê dại, Phó Vọng Niên liền vươn tay vén tóc giúp Thanh Dao.




Ai bảo cậu vẫn là cô đơn một mình, tất nhiên không hiểu lời vừa rồi.



Cậu cũng không suy xét chuyện này, vẫn là giải quyết món ăn trước rồi nói: "Khách quan, món này......."



Phó Vọng Niên hồi thần, nhìn cá chép kho đầy đủ sắc hương vị trên bàn, tuy nói Thanh Dao thích ăn cá, nhưng hiện tại......



Phó Vọng Niên chưa từng chiếu cố người mang thai, nhưng hắn tốt xấu là một đầu bếp, hoàn cảnh kiếp trước cũng từng tiếp xúc vài người mang thai.



Bởi vậy, hắn cũng biết mùi cá tanh trên bàn chính là ngọn nguồn khiến Thanh Dao khó chịu.



Mùi cá tanh này sẽ làm người mang thai khó chịu, vậy hắn tất nhiên là muốn đổi món khác, chỉ là không biết nơi này có thể đổi không.



"Tiểu nhị ca, có thể đổi cá chép kho này thành gà kho giúp chúng ta không?"



Tiểu nhị nhìn Thanh Dao sắc mặt có chút không thoải mái, sau đó lại nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt chân thành, nói: "Ta giúp ngươi nói với nhà bếp thử xem!"



"Vậy cảm tạ tiểu nhị ca, cho ta thêm canh xương."



Tiểu nhị ca gật đầu, bưng từng món trong khay lên bàn, sau đó bưng cá chép kho quay về bếp.



Phó Vọng Niên lúc này chuyển ghế đến bên người Thanh Dao, khuỷu tay đều sắp kề sát khuỷu tay Thanh Dao.



Hắn lo lắng a, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu lúc nãy của Thanh Dao, chỉ sợ y một hồi lại sẽ có chỗ nào khó chịu.



Thanh Dao thấy bộ dáng khẩn trương của Phó Vọng Niên, lại thấy khách chung quanh khẽ cười càng thẹn đỏ mặt.



Thấp giọng nói với hắn: "Phu quân không cần khẩn trương như thế, ta không sao."



"Ta không khẩn trương a, ta chỉ muốn gần Thanh Dao chút thôi." Phó Vọng Niên sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ có chính hắn rõ trong lòng hắn là có bao nhiêu rung động.



Hiện giờ nhớ lại kiếp trước, tìm được một người nguyện ý bồi bạn với hắn cả đời đều là chuyện khó, huống chi là người thân huyết mạch tương liên.



Mà kiếp này, hắn không những có một phu lang tương ái, còn có thể có kết tinh tình yêu của hai người, cảm xúc như vậy là làm hắn rung động sâu sắc.



Dịp may như vậy cũng không biết có phải ông trời ưu đãi với hắn không, hắn chỉ hi vọng có thể cùng Thanh Dao bên nhau đến già.



Chốc lát sau, tiểu nhị vừa nãybưng lên hai món khác Phó Vọng Niên căn dặn, đồng thời cũng kéo lại tâm tư bayxa của hắn.