Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 52 :
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Thanh Dao đặt bảo bảo đang ngủ vào trong nôi bên cạnh, sau đó lại đắp chăn nhỏ cho bé, lúc này mới nhẹ nhàng đi, vừa đi đến bên giường, liền bị Phó Vọng Niên ôm lấy.
"Phu quân, bảo bảo vừa ngủ." Thanh Dao thẹn đỏ mặt chỉ cái nôi cách đó không xa.
Cơ thể ấm áp mềm mại ở ngay trong lòng, Phó Vọng Niên nào còn quản được nhiều như thế, không cho phân trần in lên môi đỏ mềm mại, hôn người còn muốn lên tiếng chống cự kia đến mềm nhũn thở dốc.
Nhẹ nhàng đặt phu lang thân ái trên giường, Phó Vọng Niên cúi đầu cắn lên lỗ tai trắng nõn kia, thổi hơi lạnh: "Ai bảo ngươi chỉ nhớ bảo bảo, xem ngươi tối nay còn có thể gạt ta sang một bên không."
Tiếng nhỏ vụn từ trong màn trướng truyền ra, thẳng đến một tiếng "chờ lát" của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới đầy mặt thẹn thùng lại có chút oán trách nhìn hắn, như vậy y còn có thể mang thai nữa sao?
Phó Vọng Niên nhanh chóng đeo bao tránh thai (aka bao cao su) hắn dùng da cừu tự chế, lúc này mới yên tâm ôm phu lang mây mưa một phen, thẳng đến hai người đều cực kỳ mệt mới thôi.
Nhìn Thanh Dao sau khi mây mưa đầy mặt ửng đỏ, tóc đen tán loạn, Phó Vọng Niên rất là hài lòng cười cười, sau đó lại ôm y gặm gặm cổ y.
Thanh Dao vươn tay đẩy đẩy hắn, Phó Vọng Niên bất mãn lẩm bẩm một tiếng: "Chỉ là hôn tí, không dễ dàng mới có thể ôm ngươi chút, ngươi cũng không cho ta hôn nhiều chút."
Nghĩ đến từ khi Noãn Noãn ra đời đến giờ, Thanh Dao phần lớn thời gian đều đặt trên người bé con, địa vị trượng phu của hắn nhanh chóng hạ xuống, hắn đều sắp thành oán phu, mong đợi phu lang thân ái của hắn có thể bớt chút thời gian yêu đương với hắn, làm những việc thích làm.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy Thanh Dao đối xử với hắn không công bằng, lại ôm y gặm mấy lần, thẳng đến Thanh Dao nghẹn đỏ mặt, mới lưu luyến không rời buông môi đỏ của y ra, hai tay lại gắt gao ôm eo y.
Thanh Dao thẹn đỏ mặt véo thịt bắp rắn chắc trên eo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng rên một tiếng, xem ra rất là hưởng thụ, chút lực này đối với hắn mà nói thật chỉ là một chút ngứa ngáy nhỏ.
Thấy hành động này không hiệu quả, Thanh Dao cũng mặc Phó Vọng Niên luôn ôm thắt lưng y, chờ hô hấp bình ổn chút, đè thấp giọng nói: "Phu quân, ngươi hiện tại phần lớn thời gian đều ở nhà nghiên cứu món ăn, ta muốn chờ bảo bảo qua mấy tháng nữa, ta sẽ đi hiệu sách tìm công việc thu chi, được không?"
"Được, tiểu Dao thích thì đi thôi! Ta sẽ chăm sóc bảo bảo." Hắn trước giờ không cảm thấy Thanh Dao nên là người ở trong nhà chiếu cố bảo bảo, y cũng có lý tưởng của y.
Hắn cũng hi vọng Thanh Dao có thể làm những việc y thích, có thể nói ra nguyện vọng trong lòng y như vậy, như vậy liên hệ của Thanh Dao với hắn càng chặt hơn.
Phó Vọng Niên thấy y là thật đã ngủ, nhìn Noãn Noãn rất có tinh thần trong lòng, sau đó cười với bé, bế bé ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiêu Trình còn bên ngoài, liền phân phó nó luyện tập kỹ thuật xắt.
Tiêu Trình nhận được chỉ thị của sư phụ, liền về bếp chuẩn bị luyện tập, Phó Vọng Niên lúc này nói: "Ngươi chuyển thớt ra sân, đến trong sân luyện."
Tiêu Trình nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, sau đó thì về bếp chuyển thớt đến trong sân, sau đó đặt trên một cái bàn đá, sau khi lại đem hết thứ cần dùng ra, Phó Vọng Niên đã ngồi trên ghế đá cách đó không xa.
Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn Noãn Noãn trong lòng không ngừng cười khúc khích, vươn tay nhẹ chọt hai má mềm mại của bé, cười nói: "Cha con a, hôm nay là muốn làm nũng với a cha đi, nói với con nhiều như thế cũng vô dụng, nào, xem kỹ thuật xắt của ca ca."
Phó Vọng Niên nhìn thấy Tiêu Trình đã bắt đầu động thủ, cậu bé tuổi này có thể làm được bước này xem như rất tốt rồi! Hắn hồi đó vẫn chỉ là một học sinh cấp 2.
"Tiểu Tiêu, độ linh hoạt của cổ tay không đủ."
Tiêu Trình dừng tay, lúc muốn tiếp tục luyện tập thì nghe thấy tiếng khóc của Noãn Noãn.
"Đi pha chút sữa bột trước đi!" Phó Vọng Niên nói với Tiêu Trình.
Tiêu Trình gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng, trong thời gian ngắn ngủi, nó đã làm tốt mấy chuyện này, sau đó cầm bình sữa đến bên cạnh Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhận lấy bình sữa, sau đó dán bình sữa trên mặt mình thử nhiệt độ, Tiêu Trình lúc này hỏi: "Sư phụ, vì sao mỗi lần đút Noãn Noãn uống sữa đều phải làm như vậy?"
"Ồ, cái này là dùng để thử nhiệt độ, không thể nóng quá, cũng không thể nguội quá, cha nói ta biết." Hắn lúc trước cũng không biết mấy cái này, có điều may mà trong nhà có cha và ca phu từng sinh hài tử.
Kỳ thật làm hắn thấy bất ngờ nhất là, không ngờ người nơi này lại sẽ làm ra bình tương tự mấy cái bình sữa kiếp trước, tuy là không bằng mấy cái bình sữa kia, nhưng dùng để đút hài tử uống sữa cũng lại vừa vặn.
Tiêu Trình ghi nhớ toàn bộ lời của hắn trong lòng, sau này lúc Phó Vọng Niên không ở nhà, Thanh Dao lại bận việc khác, chuyện đút bảo bảo uống sữa liền rơi đến trên người nó.