Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 9 : Thì ra thích hắn

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Phó Vọng Niên xách giỏ nhỏ lặng lẽ đến bên cạnh Thanh Dao, lại nhìn thấy Thanh Dao gương mặt hồng hào rực rỡ.



Trong lòng liền cảm thấy gương mặt hồng hào như vậy, nhìn đều cảm thấy cả người Thanh Dao khỏe mạnh.



Mỉm cười hài lòng hiện ra ở mặt anh tuấn cương nghị kia, dịu giọng nói: "Thanh Dao, ăn cơm."



Đặt giỏ ở một bên, sau đó mở nắp ra, một luồng mùi thơm nhân lúc này chạy tán ra.



Cả lão bản và tiểu Lâm ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thơm, yết hầu của hai người không tự giác lăn lên xuống hai cái, nuốt nước miếng.



Cơm Phó Vọng Niên nấu sao thơm như thế?



Hắn sao cố tính lúc này đưa cơm đến?



Phu lang ngươi lúc nào mới đưa cơm đến cho phu quân a, phu quân ngươi hiện tại là đói bụng dẹp lép rồi!



Phó Vọng Niên bưng cơm chuẩn bị xong đến trên bàn nhỏ trước mặt Thanh Dao, sau đó cầm đũa lên đưa cho Thanh Dao.



"Nào, ăn lúc nóng, lát nữa nguội không ngon."



Thanh Dao vươn tay nhận lấy đũa, hỏi: "Ngươi ăn chưa?"



Trong lòng Phó Vọng Niên vì câu này của Thanh Dao kích động không thôi, trên mặt lại chỉ là cười nhàn nhạt: "Ta lát nữa ăn sau, bây giờ cũng không đói."



Cắn một miếng thịt gà, nhai kỹ mấy cái, sau đó nói: "Kỳ thật ngươi không cần đưa cơm tới sớm như thế, lúc này tửu lâu hẳn đang là lúc nhiều người đi!"



Phó Vọng Niên nói: "Không sao, ta đều là đã sớm chuẩn bị xong phân lượng nhất định, sau đó mới đến đưa cơm, lúc về vừa vặn, huống chi ta cũng thích đưa cơm cho Thanh Dao."



Nghe thấy câu cuối cùng của Phó Vọng Niên, trên mặt Thanh Dao dần dần ửng hồng.



Y không ngờ Phó Vọng Niên lại nói trực tiếp như thế, từ sau khi thẳng thắn tối qua, Thanh Dao luôn cảm thấy nhìn thấy Phó Vọng Niên trong lòng y hình như cũng thấy rất vui vẻ.



Y trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy, nhất thời cũng không rõ vì sao sẽ có tâm tình như vậy.



Phó Vọng Niên ở bên cạnh im lặng chú ý biểu cảm của Thanh Dao, Thanh Dao đúng là rất dễ hiểu.



Đúng là không ngờ hắn lại có thể gặp được một phu lang tâm tư đơn thuần như vậy.



Nghĩ đến chuyện nói buổi sáng, Phó Vọng Niên lại nhìn Thanh Dao.


Tay Thanh Dao có chút lạnh, cũng không biết là trời sinh, hay cơ thể còn chưa tẩm bổ tốt, có điều như vậy cảm giác nắm lại rất tốt, xúc cảm mát lạnh trơn mềm không ngừng tuôn ra lòng bàn tay.



Thời gian này đều không cho Thanh Dao làm việc nặng như chẻ củi gánh nước, đôi tay này cũng bắt đầu từ từ trở nên mịn và tinh tế.



Khóe mắt hơi nhìn đôi tay đan nhau của hai người, lại nhìn Thanh Dao đang cúi đầu, trong lòng một trận vui mừng, Thanh Dao đây là đáp lại hắn nhỉ!



Xem ra không bao lâu nữa, quan hệ của hai người hẳn lại sẽ có tiến triển lớn hơn.



Phó Vọng Niên đột nhiên rất mong đợi lúc ấy.



Lúc Thanh Dao tính xong khoản cuối cùng, ra khỏi phòng đến lật cuốn sách trên kệ.



Lão bản nhìn Thanh Dao một hồi, sau đó hỏi: "Thanh Dao, phu quân nhà ngươi có tham gia thi đấu trù nghệ không?"



Thanh Dao ngẩng đầu nhìn lão bản, trong mắt mang theo nghi vấn: "Thi đấu trù nghệ gì?"



Lão bản đến trên kệ một bên tìm thấy một cuốn sách đưa cho Thanh Dao, nói: "Chính là thi đấu trù nghệ mỗi năm tổ chức, mấy cái này đều là những món ăn chiến thắng những năm qua."



Thanh Dao giở ra một trang, trang đầu tiên trên sách liền giới thiệu nội dung liên quan thi đấu trù nghệ, sau đó thì là món ăn những năm qua.



Thanh Dao tuy chưa từng chú ý thi đấu trù nghệ này, nhưng nhìn từ trong sách, này hình như cũng là một cuộc thi tương đối linh đình.



Nhưng Phó Vọng Niên không nói qua chuyện này với y, là hắn không biết, hay không muốn nói với y?



Thanh Dao nói với lão bản: "Ta không rõ lắm, hắn cũng không nói chuyện này với ta."



Trong lòng lại có chút sa sút, cả lão bản đều biết, Phó Vọng Niên hẳn cũng sớm đã biết chuyện này đi!



Lão bản chú ý thấy Thanh Dao sa sút, trong lòng đoán có thể là Phó Vọng Niên còn chưa nhắc đến chuyện này với Thanh Dao, ông nói ra trái lại gây rắc rối rồi.



Nghĩ phải bù đắp lỗi của ông thế nào, liền nói: "Có thể phu quân ngươi cũng là vừa biết chuyện này, đang chuẩn bị nói chuyện này với ngươi đó!"



Thanh Dao không nói chuyện, trong lòng lại đang nghĩ nếu Phó Vọng Niên muốn tham gia, trên sách nói phải đến Vinh Đô tham gia thi đấu, vậy hắn không phải cũng phải đến Vinh Đô?



Thanh Dao không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu, trong lòng y vừa biết tình cảm y đối với Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên có thể sắp đi Vinh Đô.



Tuy hiện tại còn chưa phải rất rõ quyết định của Phó Vọng Niên, nhưng trong lòng Thanh Dao rất rõ nam nhân thông thường đều là lấy sự nghiệp làm trọng.



Bởi vì chuyện này, tâm trạng củaThanh Dao liền sa sút một hồi, cảm thấy tâm trạng như vậy của y bất lợi vớicông việc, liền cố gắng tĩnh tâm, sau đó mới bắt đầu tiếp tục làm việc.